Học viên dưới Khiêu Chiến đài càng ngày càng nhiều, ngay cả Phó viện chủ của ba đại học viện và Viện chủ Tây Viện cũng chạy tới, đứng ở cách đó không xa, ngắm nhìn phương hướng của Khiêu Chiến đài. Rất hiển nhiên, bọn hắn cũng rất chờ mong trận chiến này.
Trương Nhược Trần càng ưu tú thì càng là chuyện tốt đối với Võ Thị Học Cung. Thiên tài, đối với bất kỳ một thế lực nào mà nói, đều là tài nguyên trọng yếu nhất.
Tư Không Thuật lưng hùm vai gấu, thân như tháp sắt, toàn thân mọc cơ bắp rắn chắc, tuy rằng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, trên mặt lại mọc đầy râu, như là một đại hán râu ria.
Hắn cầm trong tay một cây thiết côn màu đen, leo lên cầu thang, đứng cách Trương Nhược Trần mười bước.
"Oanh!"
Hắn đặt thiết côn xuống mặt đất, mặt đất lập tức phát ra một tiếng vang thật lớn, run rẩy mãnh liệt một cái.
Tư Không Thuật cười nói: "Trương Nhược Trần, ta biết ngươi tu vi rất mạnh, thiên tư rất cao, ngươi giúp Tây Viện giành được đệ nhất tân sinh trong tử viện, ta bội phục ngươi. Nhưng ngươi cũng cuồng vọng, lại dám khiêu chiến ta. Ngươi cảm thấy ngươi nắm chắc mấy phần thắng lợi?"
"Mười phần." Trương Nhược Trần nói.
"Mười thành? Ngươi cũng quá coi thường ta rồi?" Tư Không Thuật có chút không vui.
Trương Nhược Trần không kiêu không vội nói: "Đối với một võ giả mà nói, đã lựa chọn khiêu chiến đối thủ, nhất định phải có lòng tin tất thắng. Nếu ngay cả lòng tin tất thắng cũng không có, vậy thì còn chưa giao thủ, đã thua một nửa."
"Nói hay lắm. Không khiêu chiến thì thôi, một khi khiêu chiến thì nhất định phải có tín niệm tất thắng."
Tư Không Thuật cười thần bí, nói: "Nhưng mà, ngươi hôm nay lại chọn sai người, nhất định ngươi sẽ thua trong tay ta. Đến đây đi! Để ta mở mang kiến thức một chút, tân sinh đệ nhất thiên tài của Tây Viện chúng ta, rốt cuộc mạnh đến mức nào?"
Trương Nhược Trần cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại dao động trên người Tư Không Thuật, vì vậy không dám khinh địch, càng thêm cẩn thận.
Có thể tiến vào mười vị trí đầu Tây Viện, mỗi một người đều có bản lĩnh thật sự, hơi không cẩn thận, liền có thể sẽ thua ở trên khiêu chiến đài.
Nắm lấy Thiểm Hồn Kiếm, rót Ngọc Tịnh Chân Khí vào trong kiếm, kích hoạt toàn bộ mười bốn đạo Minh văn bên trong kiếm.
Bốn đạo 'Lực Hệ Minh Văn, bốn đạo 'Băng Hệ Minh Văn', bốn đạo 'Điện Hệ Minh Văn, hai đạo Quang Hệ Minh Văn.
Đây là lần đầu tiên Trương Nhược Trần kích hoạt toàn bộ Minh văn của Thiểm Hồn kiếm, đạt tới trạng thái mạnh nhất.
Nguyên bản Thiểm Hồn Kiếm nặng năm mươi ba cân, dưới bốn đạo Lực Hệ Minh Văn gia trì, đạt tới trọng lượng bốn trăm năm mươi ba cân.
Đồng thời, hàn khí, kiếm quang, dòng điện, xuyên qua thân kiếm, từng đạo kiếm khí lưu động xung quanh thân thể Trương Nhược Trần, giống như hoàn toàn hòa làm một thể với hắn.
"Đây chính là cảnh giới Kiếm Tùy Tâm Đi cao giai sao?"
Tư Không Thuật biết Trương Nhược Trần đạt tới cảnh giới cao giai Kiếm Tùy Tâm Đi, sắc mặt trở nên nghiêm túc, rót chân khí vào Ô Tinh Hàn Thiết Côn trong tay.
Ô Tinh Hàn Thiết Côn là một kiện ngũ giai Chân Vũ bảo khí, phẩm cấp còn cao hơn Thiểm Hồn kiếm trong tay Trương Nhược Trần một cấp.
Trong côn có khắc hai mươi mốt đạo Minh văn, trong đó, mười lăm đạo là Lực Hệ Minh Văn, sáu đạo là Băng Hệ Minh Văn.
Minh văn Chân Vũ bảo khí, càng thuần túy, uy lực mới càng mạnh.
Ô Tinh Hàn Thiết Côn cũng chỉ khắc hai loại Minh văn, được cho là rất thuần túy, cho nên, trong Chân Vũ bảo khí cấp năm cũng thuộc loại chiến binh đứng đầu.
Kích hoạt hai mươi mốt đạo Minh văn, sức nặng của Ô Tinh Hàn Thiết Côn đạt tới một ngàn sáu trăm lẻ tám cân, nặng nề vô cùng, đặt trên mặt đất, giống như có thể đem mặt đất ép nút.
Tư Không Thuật vung vẩy Ô Tinh Hàn Thiết Côn, một luồng khí lạnh thấu xương từ trong côn phát ra. Trên đài khiêu chiến xuất hiện từng bông tuyết, mặt đất cũng ngưng tụ ra một tầng sương lạnh màu trắng, toàn bộ nhiệt độ không khí đều nhanh chóng giảm xuống. Nhìn như một côn tùy ý, lại ẩn chứa tài nghệ võ đạo tinh diệu.
"Không hay rồi, Tư Không Thuật cũng ẩn giấu thực lực." Đoan Mộc Tinh Linh bắt đầu lo lắng cho Trương Nhược Trần, nói: "Với thực lực mà Tư Không Thuật thể hiện ra bây giờ, đã không yếu hơn Cúc Hải Lan xếp hạng thứ năm, thậm chí có thể còn mạnh hơn Cúc Hải Lan một
chút." Ánh mắt của Viện chủ Tây Viện cũng hơi co lại, nở một nụ cười, nói: "Không ngờ Tư Không Thuật lại tu luyện Thái A Hàn Băng Công tới tầng thứ tám, với thực lực của hắn, đã có thể chống lại những võ giả xếp hạng cuối trên Huyền Bảng kia."
Phó viện chủ Nam Viện cười nói: "Chúc mừng Viện chủ, Tây Viện lại có thêm một vị học viên cấp bậc võ giả Huyền bảng."
"Ai! Chỉ tiếc là Trương Nhược Trần, nếu Tư Không Thuật không đột phá đến tầng thứ tám của Thái A Hàn Băng Công thì hắn còn có cơ hội thủ thắng. Còn hiện tại thì một chút cơ hội cũng không có." Phó viện chủ Đông Viện tiếc hận nói.
Nhìn như hắn đang tiếc hận, trên thực tế trong lòng lại đang cười lạnh.
Chính vì Trương Nhược Trần, Đông Viện năm nay mới xếp hạng ba, Phó viện chủ Đông Viện đương nhiên rất ghét Trương Nhược Trần. Thấy Trương Nhược Trần sắp khiêu chiến thất bại, hắn không nhịn được nói một câu châm chọc.
Viện chủ Tây Viện thản nhiên cười nói: "Coi như khiêu chiến thất bại cũng không sao, dù sao hắn còn có một lần cơ hội khiêu chiến."