Liễu Ngưng rút thanh đoản kiếm màu vàng bên hông ra, đây là một thanh Ngư Lân Nhuyễn Kiếm dài ba thước.
Kiếm quang lóe lên, đánh bay toàn bộ ngân châm.
"Keng! Keng!"
Tử Thiến thi triển thân pháp, thân ảnh nàng như thanh phong, di chuyển cực nhanh, không ngừng thay đổi phương hướng, vung tay bắn ra từng mảnh ngân châm, ngân châm bay đầy trời, giống như từng cơn mưa ngân châm vậy.
Liễu Ngưng nhíu mày, muốn công kích Tử Thiến, lại bị mưa kim ép trở về, chỉ có thể không ngừng vung kiếm phòng ngự, dẫn đến chân khí trong cơ thể cấp tốc tiêu hao.
Trên khiêu chiến đài, xuất hiện cục diện giằng co.
"Nàng... là con nhím sao? Sao trên người lại giấu nhiều kim như vậy?" Đoan Mộc Tinh Linh nhìn về phía Trương Nhược Trần, như cười như không hỏi.
"Làm sao ta biết?" Trương Nhược Trần hỏi.
"Ngươi cũng không biết?" Đoan Mộc Tinh Linh giật mình.
Trương Nhược Trần khẽ lắc đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Khiêu Chiến đài. Hắn đã nhìn ra chiến thuật của Tử Thiến. Nàng biết không phải đối thủ của Liễu Ngưng, liền sử dụng ngân châm để tiêu hao chân khí của Liễu Ngưng.
Nếu Liễu Ngưng không phá được ngân châm của Tử Thiến, như vậy Liễu Ngưng nhất định sẽ bai.
Không ngoài dự liệu của Trương Nhược Trần, một khắc sau, chân khí của Liễu Ngưng tiêu hao rất nhiều, lọt vào đòn đánh lén của Tử Thiến từ sau lưng.
Khi Liễu Ngưng phản ứng lại, kiếm của Tử Thiến đã kề lên cổ nàng.
Khiêu chiến thắng lợi.
"Nàng xuất kiếm với tốc độ rất nhanh, không luyện tập hơn mười vạn lần thì tốc độ xuất kiếm căn bản không thể nào nhanh như vậy được. Ta sao lại cảm giác nàng giống như là một sát thủ đã được huấn luyện chuyên nghiệp vậy?" Đoan Mộc Tinh Linh híp mắt lại, cảm giác phương thức xuất kiếm của Tử Thiến có chút tương tự với sát thủ của Địa Phủ môn.
Mặc dù Tử Thiến đã tận lực che giấu, nhưng vẫn để lại dấu vết như cũ, để Đoan Mộc Tinh Linh nhìn ra một chút đầu mối.
Trương Nhược Trần trong lòng khẽ động, cười nói: "Nếu nàng thật sự là sát thủ, vậy chẳng phải ta đã sớm bị nàng giết chết?"
"Nói cũng đúng." Đoan Mộc Tinh Linh nhẹ gật đầu.
Một kiếm cuối cùng của Tử Thiến quả thực vô cùng kinh diễm, quả thực vô ảnh vô hình, chỉ có võ giả Huyền bảng mới có thể nhìn ra quỹ tích xuất kiếm của nàng, những võ giả khác đều không thấy rõ.
Tử Thiến chiến thắng Liễu Ngưng, đương nhiên trở thành cao thủ thứ chín Tây Viện mới.
Liễu Ngưng tự động hạ xuống một vị trí, trở thành vị trí thứ mười.
Mặc Thanh Long bị gạt ra khỏi mười vị trí đầu, trở thành vị trí thứ mười một.
Tiếp theo, lại có rất nhiều người khiêu chiến với những võ giả xếp hạng trong top 10, người khiêu chiến Tử Thiến là nhiều nhất, tất cả mọi người đều cảm thấy thực lực của nàng là yếu nhất.
Nhưng người đi khiêu chiến nàng lại không có một người thành công.
Thực lực của rất nhiều người thực ra còn mạnh hơn Tử Thiến, nhưng lại bại bởi nàng trong mơ hồ. Khi bọn hắn kịp phản ứng, kiếm của Tử Thiến đã kề vào cổ của bọn hắn, khiến bọn hắn không dám nhúc nhích.
Một vị sư tỷ xếp hạng thứ mười bảy của Tây Viện, sau khi thua dưới kiếm của Tử Thiến, vô cùng tức giận bước xuống khiêu chiến đài: "Tại sao lại như vậy? Thực lực của ta rõ ràng mạnh hơn nàng, tại sao lại thua nàng?"
Chỉ có võ giả Huyền bảng mới nhìn ra chỗ lợi hại của Tử Thiên:
Đầu tiên, tốc độ của nàng là ưu thế lớn nhất, phương thức xuất kiếm quỷ dị, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Tiếp theo, nhãn lực, thính lực của nàng đều vượt xa người thường, có thể sớm phát giác được nguy hiểm, sớm nghe được thanh âm công kích của đối phương, sau đó, ở trong thời gian ngắn nhất, làm ra sách lược ứng đối chính xác nhất.
Thứ ba, kinh nghiệm chiến đấu của nàng vô cùng phong phú, về phương diện này, so với các học viên khác thì lợi hại hơn nhiều.
Trương Nhược Trần cũng gật đầu. Vốn Tử Thiến cũng có nhược điểm, đó là thể chất của nàng yếu hơn những thiên tài đứng đầu đó một bậc.
Ba tháng gần đây, nàng luyện hóa năm giọt Bán Thánh Chân Dịch, để nàng đền bù khuyết điểm này. Thực lực của nàng, cũng theo đó đột nhiên tăng mạnh.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tử Thiến đi về phía khiêu chiến đài, đứng ở bên phải Trương Nhược Trần. Học giả Đoan Mộc Tinh Linh và Trương Nhược Trần khoanh tay trước ngực, hỏi: "Ngươi không đi khiêu chiến sao?"
"Thời gian cũng không sai biệt lắm!"
Trương Nhược Trần đi lên khiêu chiến đài, đứng trên đài nói: "Ta muốn khiêu chiến hạng bảy."
Học viên xếp hạng thứ bảy Tây Viện, tên là Tư Không Thuật.
Hắn là lão sinh của Tây Viện tám năm trước, tu vi võ đạo ở bốn năm trước đã đạt tới Huyền Cực Cảnh đại viên mãn đỉnh phong, cũng là bởi vì muốn đi vào di tích trung cấp, cho nên, một mực không có đột phá cảnh giới.
Với tu vi hiện tại của Trương Nhược Trần, cho dù khiêu chiến Cúc Hải Lan xếp hạng thứ năm cũng có nắm chắc phần thắng rất lớn.
Nhưng Trương Nhược Trần cũng không muốn kiêu căng như vậy, có tư cách tiến vào di tích trung cấp là được, không cần thiết phải đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió.
Khiêu chiến hạng bảy, xem như tương đối bảo thủ.
Mặc dù hắn muốn điệu thấp, nhưng lấy thân phận tân sinh khiêu chiến Tư Không Thuật, vẫn gây nên oanh động không nhỏ. Rất nhiều người đều chạy tới, muốn quan sát một trận chiến này.
"Các ngươi nói Trương Nhược Trần có khả năng khiêu chiến thành công không?" Một vị học viên xếp trong năm mươi vị trí đầu hỏi.
Một vị học viên đạt tới Huyền Cực cảnh đại viên mãn khác nói: "Nếu trước khi Tử Thiến xuất thủ, ta có thể sẽ không tin tưởng. Nhưng ngay cả Tử Thiến cũng có thể chiến thắng Liễu Ngưng thứ tám, thực lực Trương Nhược Trần trên Tử Thiến, chưa chắc không có cơ hội chiến thắng Tư Không Thuật.
"Đúng vậy! Thiên tư của tân sinh rất cao, thực lực của bọn hắn, không thể dùng tu vi võ đạo đơn thuần để cân nhắc."
"Năm nay tân sinh quá cường thế, vừa mới nhập học ba tháng, liền đánh bại mười cao thủ đứng đầu học viện, để đám lão sinh chúng ta ở học viện mấy năm làm sao chịu nổi?"