Năm ngày sau, Đoan Mộc Tinh Linh là người cuối cùng tu luyện Ngự Phong Phi Long Ảnh tới tiểu thành.
Đoan Mộc Tinh Linh cẩn thận đánh giá Trương Nhược Trần, cắn chặt môi, lạnh nhạt nói: "Ta thấy tỷ tỷ tốn nhiều thời gian hơn ngươi nhiều, hơn nữa tu vi của chúng ta cũng cao hơn ngươi, thế nhưng ngươi lại tu luyện Ngự Phong Phi Long Ảnh đến tiểu thành trước. Ngươi có phải có giấu giếm gì với chúng ta không?"
"Có lẽ bởi vì tinh thần lực của ta mạnh hơn các ngươi cho nên mới tu luyện thành công sớm hơn" Trương Nhược Trần mỉm cười, dừng một chút, nói: "Đoan Mộc sư tỷ, ngươi tu luyện Ngự Phong Phi Long Ảnh tới tiểu thành, tốc độ bộc phát mạnh nhất có thể đạt tới trình độ nào?"
Nghe Trương Nhược Trần nói vậy, Đoan Mộc Tinh Linh thản nhiên cười nói: "Ngự Phong Phi Long Ảnh đích xác là một vũ kỹ rất lợi hại. Hiện tại tốc độ bạo phát mạnh nhất của ta có thể đạt tới sáu mươi bảy mét/giây. Hoàng tỷ tỷ, tỷ thì sao?"
"Sáu mươi chín mét/giây.
Hoàng Yên Trần nhẹ nhàng vuốt cằm, lộ ra vài phần ý cười, nói: "Nếu có thể đi chợ đen, mua được một giọt Thánh Dịch, nói không chừng tốc độ của ta có thể đạt tới bảy mươi mét/giây. Bất quá, chúng ta là học viên Võ Thị Học Cung, tốt nhất không nên dính vào quan hệ với chợ đen. Việc này liền giao cho phụ vương, để cho hắn đi giúp ta, đưa một giọt Thánh Dịch đến Võ Thị Học Cung.
"Tu luyện thành Ngự Phong Phi Long Ảnh, ta cảm giác thực lực của ta lại tăng lên một mảng lớn, ta muốn đi khiêu chiến những võ giả trên Huyền Bảng khác, tăng thứ hạng. Hoàng tỷ tỷ, tỷ có đi không?" Đoan Mộc Tinh Linh nói.
"Đương nhiên là đi." Hoàng Yên Trần ấn tay lên chuôi kiếm, cũng đã gấp gáp không dằn nổi.
Đối với nàng, xếp hạng trên Huyền Bảng càng cao thì càng có mặt mũi.
Sau khi Đoan Mộc Tinh Linh và Hoàng Yên Trần rời đi, Trương Nhược Trần mang theo Tiểu Hắc trở lại Tây Viện, gọi Trương Thiếu Sơ và Liễu Thừa Phong tới.
Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm hai người ngồi đối diện, nói: "Hiện tại ta có một việc, cần hai người đi làm giúp ta."
Mặc kệ Trương Nhược Trần đang nói chuyện gì, Liễu Thừa Phong lập tức đứng dậy vỗ vỗ lồng ngực nói: "Cửu Vương Tử, có chuyện gì, ngươi cứ việc nói. Chỉ cần ta có khả năng làm được, nhất định sẽ làm cho ngươi một cách thỏa đáng."
Trương Nhược Trần gật đầu, lấy mười bình ngọc đựng đan dược ra, đưa tới trước mặt Trương Thiếu Sơ và Liễu Thừa Phong.
"Đây là mười bình Tam Thanh Chân Khí Đan, tổng cộng ba trăm bốn mươi viên, bán cho ta những tân sinh kia. Hai người cảm thấy, một viên Tam Thanh Chân Khí Đan có thể bán bao nhiêu tiền?"
Liễu Thừa Phong nhìn mười bình Tam Thanh Chân Khí Đan hơi kinh hãi, tính toán một lát, nói: "Ở bên ngoài, giá thị trường của Tam Thanh Chân Khí Đan là năm ngàn ngân tệ một viên. Ở Tây Viện, tốn bốn điểm công huân là có thể đổi được một viên. Nếu chúng ta bán ba ngàn năm trăm ngân tệ một viên, nhất định sẽ có rất nhiều người đến mua.
Trương Thiếu Sơ nói: "Mười ngày sau chính là khảo hạch quý, mọi người đều liều mạng tăng cao tu vi. Cho dù chúng ta bán ba ngàn tám trăm ngân tệ, bọn họ cũng sẽ đến chỗ của chúng ta mua."
Trương Nhược Trần nói: "Bất kể hai người bán bao nhiêu tiền một viên, ta chỉ lấy ba ngàn ngân tệ, tiền dư ra đều thuộc về hai người. Nhưng trong vòng mười ngày phải bán hết."
Nghe Trương Nhược Trần nói, Trương Thiếu Sơ và Liễu Thừa Phong đều kích động không thôi.
Đây chính là lợi nhuận hơn hai mươi vạn ngân tệ, bọn họ đương nhiên hết sức động tâm, không đi bán chính là đồ ngốc.
"Cửu Vương Tử điện hạ yên tâm, căn bản không cần mười ngày. Trong vòng ba ngày, ta nhất định sẽ bán hết toàn bộ số đan dược này." Liễu Thừa Phong nói.
Trương Thiếu Sơ cũng thề son sắt cam đoan, trong vòng ba ngày, nhất định bán hết toàn bộ đan dược. Một số lớn ngân tệ bày ở trước mặt, ngu sao mà không kiếm lời. Trương Nhược Trần ngẫm nghĩ, lại lấy ra hơn ba trăm bình đan dược, chừng mấy ngàn viên, toàn bộ đều là đan dược nhị phẩm và đan dược nhất phẩm, đủ loại đan dược, có đan dược tăng tu vi, đan dược chữa thương, đan dược giải độc.
"Bán hết số đan dược này cho ta. Hai người muốn bán thế nào cũng được, ta không quản. Ta sẽ không bạc đãi hai người, sau khi bán được, chúng ta chia ba bảy. Ta bảy, hai người ba."
Nhìn thấy đan dược trên bàn lít nha lít nhít, Trương Thiếu Sơ muốn điên rồi, cả người béo ú đều run rẩy, nhiều đan dược như vậy, bán được bao nhiêu tiền?
Liễu Thừa Phong bình tĩnh hơn rất nhiều, nói: "Phẩm cấp của những đan dược này đều không cao, hơn nữa học viên ở Tây Viện toàn là cao thủ Huyền Cực Cảnh, nhu cầu đối với những đan
dược này không lớn. Ở Tây Viện, e là không bán được."
Bên ngoài, một giọng nữ vang lên, "Trương Nhược Trần, ta giúp ngươi bán."
Tử Thiến đẩy cửa đi vào, nháy mắt với Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần như có điều suy nghĩ, gật đầu, đi theo Tử Thiến ra ngoài. Đến một nơi vắng vẻ, Trương Nhược Trần mới hỏi: "Ngươi có nguồn tiêu thụ nào?"
Tử Thiến đi ở phía trước, không quay đầu lại nói: "Chợ đen." Trương Nhược Trần nhớ tới thân phận của Tử Thiến, nói: "Đúng vậy! Ta sao lại quên mất, ngươi là sát thủ trong chợ đen, đúng là có thể mang toàn bộ đan dược này đến chợ đen bán đi."
Tử Thiến dáng người mảnh khảnh, đường cong uốn lượn, đôi lông mi dài vểnh lên, nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, nở nụ cười xinh đẹp: "Ngươi không sợ sau khi ta bán đan dược sẽ nuốt hết toàn bộ ngân tệ sao?"
"Nếu ngươi dám nuốt riêng ngân tệ của ta, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, ta cũng sẽ thu hồi lại." Trương Nhược Trần cười cười, lại nói: "Ngươi về chợ đen làm gì?"
Trương Nhược Trần có thể thấy được, Tử Thiến vốn phải về chợ đen, cho nên mới tiện đường giúp hắn bán đan dược.
Tử Thiến nói: "Lần trước ta mua năm giọt Bán Thánh Chân Dịch ở chợ đen, hiện tại đã luyện hóa xong. Ta dự định mua thêm một ít, Trương Nhược Trần, ngươi có hứng thú không?"