Trương Nhược Trần che giấu một phần thực lực, cũng không thi triển ra kiếm ý cảnh giới Kiếm Tùy Tâm Đi đỉnh phong.

Một khi thi triển ra, mọi người sợ rằng sẽ càng thêm khiếp sợ. Với kiếm ý cảnh giới Kiếm Tùy Tâm Đi cao giai, đã đủ để đánh bại Phong Tri Lâm.

"Kiếm Tùy Tâm Đi cảnh giới cao giai?"

Phong Tri Lâm sắc mặt thập phần khó coi, không ngờ Trương Nhược Trần ở cảnh giới kiếm đạo lại đạt đến mức đó.

"Không, ta sẽ không bại, còn chưa bại! Ta cao hơn hắn ba cảnh giới võ đạo, nhất định có thể đánh bại hắn!"

Phong Tri Lâm cắn chặt răng, cũng không chịu thua, huy động trường thương, lần nữa công tới.

Trương Nhược Trần khẽ nhíu mày, mũi kiếm kéo lên một luồng khí hình cung.

Hình thái khí lưu, tựa như sóng nước, vô số kiếm khí xuyên qua trong khí lưu, phát ra thanh âm thủy triều tuôn chảy.

"Thiên Tâm Lộng Triều!"

Một kiếm vung ra, kiếm khí hóa thành thủy triều cao năm mét, đập vào trên người Phong Tri Lâm, cuốn ngược Phong Tri Lâm qua.

"A..."

Phong Tri Lâm kêu thảm một tiếng, trường thương rời tay, rơi xuống đất. "Bành!"

Bạch y trên người Phong Tri Lâm bị kiếm khí cắt nát, hóa thành từng mảnh vải vụn, chỉ còn một kiện áo giáp vảy bạc vẫn còn mặc trên người.

Ngoại trừ những nơi được áo giáp vảy bạc bao trùm, những nơi khác trên thân thể, toàn bộ đều bị kiếm khí cắt ra từng vết thương máu chảy đầm đìa, toàn thân máu thịt be bét.

Đây là Trương Nhược Trần nương tay, nếu không, một kiếm vừa rồi đã có thể chặt đứt tứ chi và đầu của Phong Tri Lâm.

"Phong Tri Lâm, ngươi bại!"

Trương Nhược Trần cầm thiết kiếm trong tay, mũi kiếm chỉ vào cổ Phong Tri Lâm, nói: "Ta đã nói, ta sẽ không giết ngươi, ta chỉ báo thù cho Tứ ca, cắt đứt hai tay xương tay của ngươi!"

"Chờ... Chờ một chút!"

Phong Tri Lâm run rẩy bò dậy, quỳ trước mặt Trương Nhược Trần, dập đầu một cái với Trương Nhược Trần, nói: "Trương Nhược Trần, đa tạ... Đa tạ ân không giết của ngươi."

Nhìn Phong Tri Lâm quỳ gối trước mặt, Trương Nhược Trần lộ vẻ nghi hoặc, đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm.

Không tốt!

Đúng lúc này, Phong Tri Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, trong miệng liên tiếp phun ra ba cây ngân châm.

"Vèo! Vèo! Vèo!"

Đạn Lưỡi Tiễn, tuyệt kỹ độc môn của Phong gia.

Phong Tri Y chỉ có thể dùng đầu lưỡi bắn ra một cây ngân châm, nhưng Phong Tri Lâm lại có thể liên tiếp phun ra ba cây.

Trên khán đài xa xa, không ai ngờ được Phong Tri Lâm lại đột nhiên phát động công kích.

Khoảng cách gần như vậy, đừng nói là Trương Nhược Trần, cho dù là võ giả Huyền Cực Cảnh đại viên mãn cũng sẽ trúng chiêu.

"Đinh đinh!"

Trương Nhược Trần vung thiết kiếm lên, chuẩn xác đánh vào ba cây ngân châm, đánh bay ba cây ngân châm về phía Phong Tri Lâm.

Một cây ngân châm trong đó cắm vào yết hầu Phong Tri Lâm.

Hai cây ngân châm khác đâm xuyên qua hai mắt Phong Tri Lâm.

"A... Hoắc Tinh... Vương... Vương tử... Cứu ta..."

Phong Tri Lâm rút ngân châm cắm ở yết hầu ra, ôm chặt cổ, hướng phía dưới đài sinh tử chạy tới. Nhưng mà, hai mắt hắn đã mù, căn bản không nhìn thấy đường, không cẩn thận giẫm hụt, rơi xuống đài sinh tử cao ba mươi mét.

Trong tiếng kêu sợ hãi liên tiếp, Phong Tri Lâm rơi vào trong rừng gai sắt, thân thể bị đâm ra hơn mười lỗ máu, giãy dụa hai cái, cánh tay hoàn toàn buông thõng xuống, không còn tiếng động.

Yên tĩnh.

Toàn bộ đài sinh tử trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của mọi người.

Trương Nhược Trần khẽ thở dài, vốn hắn chỉ muốn dạy cho Phong Tri Lâm một bài học, chứ không nghĩ tới việc giết hắn. Cho dù cắt đứt xương cốt hai tay của hắn, chỉ cần bôi thuốc nổi liền gân cốt thì vẫn có thể khỏi hẳn trong vòng nửa tháng.

Lắc đầu, Trương Nhược Trần đi xuống đài sinh tử.

Sau đó, toàn bộ học viên của Vân Vũ quận quốc đều hoan hô, lao về phía Trương Nhược Trần.

"Cửu hoàng tử điện hạ thật lợi hại, ngay cả Phong Tri Lâm cũng chết trong tay ngươi, sau này, ngược lại muốn xem xem còn có ai dám khi dễ đám học viên Vân Vũ quận quốc chúng ta."

Một nữ học viên xinh đẹp nhìn Trương Nhược Trần với ánh mắt sùng bái: "Cửu hoàng tử, một kiếm đánh bại Phong Tri Lâm của người thật sự quá kinh diễm! Ta có thể học kiếm với người không?"

Liễu Thừa Phong nhìn ra tâm tình Trương Nhược Trần có vẻ không tốt, suy đoán ra nguyên nhân, cười nói: "Cửu hoàng tử điện hạ, Phong Tri Lâm là gieo gió gặt bão, chết là đáng đời, người không cần phải để ở trong lòng! Hơn nữa, là hắn tự mình rơi xuống đài sinh tử ngã chết, căn bản không có nửa điểm quan hệ với người."

Trương Nhược Trần khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Nếu Phong Tri Lâm đã chết, vậy chuyện này coi như chấm dứt, mọi người giải tán đi!"

Học viên của Vân Vũ quận quốc đều vô cùng hưng phấn, nhưng sắc mặt Hoắc Tinh vương tử lại đặc biệt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm bóng lưng Trương Nhược Trần rời đi, "Phế vật, Phong Tri Lâm chính là một phế vật, thậm chí ngay cả một Trương Nhược Trần cũng không giết được!"

Một học viên của Tứ Phương quận quốc bên cạnh nói: "Hiện tại phải làm sao? Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha Trương Nhược Trần?"

"Buông tha hắn? Làm sao có thể?"

Hoắc Tinh vương tử nắm chặt hai tay, lạnh lùng nói: "Ta hiện tại sẽ viết một phong thư bẩm báo phụ vương, để cho hắn bỏ ra giá cao, mời sát thủ Địa Phủ Môn, nhất định phải diệt trừ Trương Nhược Trần. Trương Nhược Trần không chết, tương lai tất sẽ thành đại địch của Tứ Phương quận quốc."

Sau khi quyết chiến trên đài sinh tử, Trương Nhược Trần trở lại Long Vũ Điện, bắt đầu tiếp tục tu luyện kiếm pháp.

Đến ngày thứ ba, hắn rốt cuộc được viện chủ Tây Viện triệu kiến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play