Nhưng hiện tại Trương Nhược Trần muốn quyết đấu với Phong Tri Lâm trên Sinh Tử đài, có thể nói là chín phần mười là chết, còn tôi luyện cái gì nữa?

Lúc này, Trương Nhược Trần đã bước lên Sinh Tử đài, đứng đối diện với Phong Tri Lâm.

Tạ trưởng lão cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Tư Đồ trưởng lão, cuối cùng cũng không bộc phát lửa giận. Dù sao tu vi của Tư Đồ trưởng lão cao hơn lão, nếu như động thủ, người thua chắc chắn là lão.

Hiện tại cũng chỉ có thể kỳ vọng Trương Nhược Trần có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, tuy rằng hy vọng rất xa vời.

Tư Đồ trưởng lão nhìn Tạ trưởng lão vung ống tay áo đi lên khán đài, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉa mai, sau đó, lão lại nhìn chằm chằm về phía đài Sinh Tử, nụ cười trên mặt càng thêm thoải mái.

Trương Nhược Trần có phải thiên tài đứng đầu hay không, quan hệ tới lão cũng không lớn. Bởi vì Trương Nhược Trần không phải được lão dẫn đến Tây viện, cũng không phải đệ tử thân truyền của lão. Cho nên, cho dù Trương Nhược Trần chết trên Sinh Tử đài, cũng chỉ có thể trách hắn mạng mỏng.

"Đa tạ Tư Đồ trưởng lão!"

Hoắc Tinh vương tử từ trong bóng đêm đi ra, cung kính cúi đầu với Tư Đồ trưởng lão.

Sau đó, hắn đưa một cái hộp tử kim cho Tư Đồ trưởng lão, cười nói: "Đây là một viên Thiên Vân đan phụ vương đưa cho trưởng lão, hy vọng có thể trợ giúp tu vi của trưởng lão nâng cao một bước."

Tư Đồ trưởng lão tiếp nhận hộp tử kim, mở ra một cái khe, trong khe hở, lập tức tản ra mùi thuốc nồng đậm.

Trên mặt Tư Đồ trưởng lão lộ ra vẻ mỉm cười, thu hộp tử kim vào, nói: "Chỉ là tiện tay mà thôi, quận vương quá khách khí!"

Hoắc Tinh vương tử cười nói: "Diệt trừ Trương Nhược Trần, đối với trưởng lão mà nói chỉ là tiện tay mà thôi. Nhưng đối với Tứ Phương Quận Quốc chúng ta mà nói, đây là một chuyện vô cùng lớn. Vân Vũ Quận Quốc đã sinh ra một Trương Thiên Khuê, nếu lại sinh ra Trương Nhược Trần, mười năm sau, Cửu Quận Lĩnh Tây còn có ai là đối thủ của Vân Vũ Quận Quốc nữa?"

Tư Đồ trưởng lão nói: "Lão phu vốn là một thành viên của Tứ Phương Quận Quốc, đương nhiên có nghĩa vụ giúp quận vương dọn sạch những mối uy hiếp tiềm ẩn này. Trương Nhược Trần đã tới Tây viện, lão phu đương nhiên không thể để hắn trưởng thành được."

Hoắc Tinh vương tử gật đầu, nhìn hai người trên Sinh Tử đài, cười nói: "Sau đêm nay, Tây viện sẽ không còn Trương Nhược Trần nữa!"

"Ầm ầm!"

Đỉnh chóp của mười sáu cây cột đồng xung quanh Sinh Tử đài phát ra tiếng nổ liên tiếp. Mười sáu quả cầu lửa, trong chậu than ở đỉnh cột đồng bốc cháy lên, chiếu sáng màn đêm.

"Ngươi quả nhiên can đảm, dám lên Sinh Tử đài." Phong Tri Lâm nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt.

Hiển nhiên không phải khen ngợi Trương Nhược Trần mà là cười nhạo Trương Nhược Trần ngu xuẩn.

Trương Nhược Trần chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng tắp, y sam trắng như tuyết, cười nói: "Nói nhiều như vậy làm gì? Chiến đi!"

Ánh mắt Phong Tri Lâm lạnh lẽo, nói: "Tốt! Ngươi đã muốn chết sớm một chút, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

Ánh mắt hai người đồng thời nhìn về phía giá binh khí bên cạnh đài Sinh Tử.

Trên giá binh khí trưng bày đủ loại binh khí, kiếm, đao, kích, thương, roi, giáo, côn..., tổng cộng ba mươi mốt loại binh khí.

Phàm là võ giả leo lên Sinh Tử đài, không thể mang binh khí của mình, chỉ có thể sử dụng binh khí trên Sinh Tử đài.

Có thể nói, ai đoạt được binh khí trước thì người đó chiếm ưu thế.

"Vèo!"

Phong Tri Lâm trước một bước động thân, hóa thành một đạo bạch ảnh, phóng tới giá binh khí trên Sinh Tử đài. Hắn nhìn trúng một thanh thiết kiếm đặt ở tầng thứ ba giá binh khí, đang muốn cầm lấy thanh thiết kiếm kia.

Năm ngón tay vừa chụp, lại chộp một khoảng không.

Trương Nhược Trần đứng bên cạnh Phong Tri Lâm, cầm thiết kiếm trong tay, dùng ngón tay gảy nhẹ, nói: "Trong kiếm không khắc Minh văn, chỉ là một thanh thiết kiếm bình thường. Nhưng chất liệu luyện chế thiết kiếm không tệ, dường như có thêm Chân Thiết bên trong, sẽ không dễ dàng bị bẻ gãy.

"Ngươi..."

Phong Tri Lâm nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần gần trong gang tấc, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Vừa rồi rõ ràng là hắn xuất phát trước để lấy kiếm, thế nhưng Trương Nhược Trần xuất phát sau, ngược lại lại lấy được kiếm trước.

Điều này nói lên điều gì?

Điều này chứng tỏ tốc độ của Trương Nhược Trần còn nhanh hơn hẳn!

Oanh!

Học viên đứng ở trên khán đài thấy một màn như vậy, tất cả đều bị chấn kinh.

"Tốc độ của Trương Nhược Trần vậy mà còn trên cả Phong Tri Lâm?"

"Dám leo lên Sinh Tử đài, quả nhiên vẫn có bản lĩnh thật sự."

"Tốc độ của Trương Nhược Trần nhanh như vậy, gần như đã đứng ở thế bất bại."

"Điều đó chưa chắc, nếu không phải ở trên Sinh Tử đài, có lẽ Phong Tri Lâm thật sự không cách nào đánh bại Trương Nhược Trần. Thế nhưng Sinh Tử đài dù sao cũng chỉ dài chín trượng, Trương Nhược Trần tuy rằng chiếm ưu thế về tốc độ nhưng phạm vi né tránh cũng chỉ có hạn. Phong Tri Lâm muốn giết hắn, hẳn là không phải việc khó."

"Các ngươi đều đã bỏ qua điểm quan trọng nhất, tu vi của Trương Nhược Trần thấp hơn Phong Tri Lâm rất nhiều, lượng chân khí dự trữ tuyệt đối kém xa Phong Tri Lâm. Cho dù tốc độ của hắn có nhanh hơn nữa, Phong Tri Lâm cũng có thể dựa vào chân khí thâm hậu mà hao mòn chết hắn" Hoắc Tinh vương tử lạnh lùng nói.

Những học viên khác cũng cảm thấy có lý,nhao nhao gật đầu.

"Một đám người ngu xuẩn!" Đoan Mộc Tinh Linh khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Yên Trần, cười nói: "Hoàng sư tỷ, chẳng phải tỷ đã chính miệng nói, nếu Trương Nhược Trần đánh bại Phong Tri Lâm, tỷ sẽ tha cho hắn một mạng sao?"

Hoàng Yên Trần nhìn chằm chằm phương hướng Sinh Tử đài, nói: "Chờ hắn thắng rồi hãy nói."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play