Nhiếp Huyền bị chiêu vừa rồi của Trương Nhược Trần làm cho chấn động, không dám tiếp lời.

Chiến kiếm cấp bậc Chân Vũ bảo khí tam giai, dùng chân thiết hiếm hoi luyện thành, cứng cỏi cỡ nào, lại bị hai ngón tay Trương Nhược Trần kẹp đứt.

Đã như vậy, hai ngón tay của Trương Nhược Trần nhất định có thể kẹp đứt cổ hắn.

Ánh mắt Trương Nhược Trần rời khỏi Nhiếp Huyền, lại nhìn về phía những học viên Tứ Phương Quận Quốc khác, nói: "Nếu đã đến đây, vậy thì cùng lên đi! Ta muốn xem, học viên của Tứ Phương Quận Quốc các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh?"

Nhiếp Huyền, Tạ Chiêu Vũ, còn có những học viên của Tứ Phương Quận Quốc khác, toàn bộ đều hơi lui về phía sau, bị khí thế của Trương Nhược Trần trấn trụ.

Một lúc lâu sau.

"Trương Nhược Trần, ngươi thật sự nghĩ rằng chúng ta không làm gì được ngươi?" Sau giây phút kinh sợ ngắn ngủi, Nhiếp Huyền mới nhớ ra Trương Nhược Trần chẳng qua chỉ có tu vi Huyền Cực Cảnh trung kỳ, tại sao mình phải sợ hắn?

Hắn hận Trương Nhược Trần thấu xương, bước lên trước một bước, muốn đánh một trận với Trương Nhược Trần, rửa sạch nhục nhã.

Trương Nhược Trần nhìn Nhiếp Huyền một cái, nói: "Ngươi không phải đối thủ của ta, đánh một trận với ta, ngươi tất bại."

Nhiếp Huyền cười lạnh một tiếng, nói: "Lần trước ta bại trong tay ngươi, chỉ là bởi vì ta quá sơ suất. Nếu ta sử dụng ra lực lượng chân chính, đủ để trấn áp ngươi."

Trương Nhược Trần biết, lực lượng chân chính mà Nhiếp Huyền nói chính là 'Huyết khí ngưng thú' và 'Huyết khí ngưng binh'.

Đạt tới Tiểu cực vị, có thể thi triển 'Huyết khí ngưng thú.

Đạt tới Trung cực vị, có thể thi triển 'Huyết khí ngưng binh.

Trương Nhược Trần thản nhiên nói: "Ta có thể cho ngươi một cơ hội báo thù, nhưng nếu ngươi vẫn bại thì sao?"

Nhiếp Huyền nói: "Ta hướng Nữ Thánh Hoàng Đại Uy Đại Đức thề, nếu ta lần nữa thua trong tay ngươi, sau này, tuyệt đối sẽ không tìm ngươi cùng Trương Thiếu Sơ gây phiền toái. Phàm là nơi nào các ngươi ở, ta nhất định tránh đi"

Lời thề này vẫn rất có trọng lượng.

Bởi vì hắn phát thệ với Nữ Thánh Hoàng Đại Uy Đại Đức, nếu vi phạm lời thề chẳng khác nào bất kính với Nữ Thánh Hoàng Đại Uy Đại Đức, tịch thu tài sản diệt môn là chuyện tất nhiên.

Nữ Thánh Hoàng Đại Uy Đại Đức là ai?

Chính là chúa tể Côn Luân Giới hiện tại, Trì Dao Nữ Hoàng.

Trương Nhược Trần nói: "Đã vậy thì chiến thôi!"

Nhiếp Huyền không phải kẻ ngu dốt, sở dĩ kiên trì đánh với Trương Nhược Trần một trận kỳ thực cũng là giúp Phong Tri Lâm thăm dò thực lực của Trương Nhược Trần trước.

Nếu Trương Nhược Trần thật sự rất mạnh, như vậy ngày mai Phong Tri Lâm và Trương Nhược Trần quyết chiến sẽ không thể khinh địch, nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó.

Trương Nhược Trần lại không suy nghĩ nhiều như vậy, bất kể là Nhiếp Huyền hay Phong Tri Lâm, đều là tiểu nhân vật, căn bản không cần phải phí nhiều tâm cơ trên người bọn hắn.

"Huyết khí ngưng thú!"

Toàn thân Nhiếp Huyền mở rộng toàn bộ lỗ chân lông, tràn ra từng luồng huyết khí nồng đậm, ở phía sau ngưng tụ thành một hư ảnh mãng xà dài hơn bảy thước, tuy hư ảnh còn rất mờ nhạt, nhưng vẫn có thể thấy rõ hình thái dữ tợn của mãng xà.

Một cỗ huyết khí như mãnh thú, hướng về Trương Nhược Trần tràn tới.

Ngón tay Nhiếp Huyền biến thành màu vàng kim, thi triển ra lực lượng toàn thân, điểm một chỉ về phía mi tâm Trương Nhược Trần.

Trong mắt những học viên đứng xem, thời điểm Nhiếp Huyền điểm ra ngón tay, mãng xà hư ảnh sau lưng cũng bay ra. Hai luồng lực lượng, chồng chất lên nhau.

Trương Nhược Trần cũng duỗi ra một ngón tay, ngưng tụ Ngọc Tịnh chân khí ở đầu ngón tay, ngón tay lập tức biến thành màu trắng ngọc.

Một ngón tay điểm ra, một đạo kiếm khí từ đầu ngón tay bay ra, giống như một đạo cầu vồng trắng noãn, va chạm vào đầu ngón tay Nhiếp Huyền.

Hai đạo lực lượng ngón tay va chạm vào nhau, giống như mũi kim chạm vào mũi dọn.

"Ầm!"

Mãng xà hư ảnh vỡ nát, hóa thành từng luồng huyết khí tiêu tán.

Nhiếp Huyền vội vàng lùi lại, ngón tay bị kiếm khí cứa rách, máu tươi chảy ra tí tách.

Vừa rồi Trương Nhược Trần không sử dụng võ kỹ, chỉ tùy ý điểm một cái. Với cảnh giới kiếm đạo hiện tại của hắn - Kiếm tùy tâm đi đã đạt tới đỉnh phong, tiện tay một cái cũng có thể đánh ra kiếm ba cường đại.

"Mạnh mẽ!" Nhiếp Huyền thầm kêu lên.

So với một tháng trước, tu vi của Trương Nhược Trần đã trở nên cường đại hơn rất nhiều, khiến cho Nhiếp Huyền cảm thấy khó tin.

"Huyết khí ngưng binh!"

Nhiếp Huyền quyết định thi triển ra chiêu thức mạnh nhất, nếu như vẫn không thể đánh bại được Trương Nhược Trần, vậy hắn sẽ lập tức nhận thua.

Huyết khí trong cơ thể không ngừng hội tụ đến đỉnh đầu, ngưng tụ thành một thanh huyết kiếm dài ba thước, mũi kiếm hướng xuống, chậm rãi xoay tròn.

"-V-ú-t-!-"

Hắn điểm nhẹ một cái, hư ảnh huyết kiếm lập tức phát ra một tiếng kiếm minh, đâm thẳng về phía Trương Nhược Trần.

Nhiếp Huyền hết lần này tới lần khác khiêu khích Trương Thiếu Sơ, Trương Nhược Trần làm sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn?

Lần này, Trương Nhược Trần chủ động ra tay, thân hình nhoáng lên, dịch chuyển ngang nửa thước, tránh được thế kiếm của huyết kiếm.

Thân ảnh nhoáng lên, còn chưa chờ Nhiếp Huyền kịp phản ứng, Trương Nhược Trần đã đánh một chưởng vào ngực hắn.

"Bịch!" một tiếng vang lên, Nhiếp Huyền cảm thấy bàn tay của Trương Nhược Trần giống như nặng ngàn cân, xương sườn như muốn gãy lìa, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, thân thể không tự chủ được bay ngược ra ngoài.

"Pht!"

Nhiếp Huyền bay giữa không trung, phun ra một ngụm máu tươi.

Thân thể hắn đâm thẳng vào cửa chính ký túc xá, tạo thành một lỗ thủng hình người, từ lầu hai ngã xuống đống đá vụn dưới đất.

"Rầm!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play