Liễu Thừa Phong thấp giọng nói: "Địa vị của Tư Đồ trưởng lão ở Tây Viện chỉ đứng sau Viện chủ và hai vị Phó Viện chủ. Hiện tại, sự vụ lớn nhỏ trong Tây Viện, gần như đều do Tư Đồ trưởng lão quản lý."

Trương Nhược Trần hiểu được, chỉ cần học viên của Tứ Phương Quận Quốc không giết chết học viên khác ở ngoài sáng thì không tính là trái với viện quy, sẽ không bị trách phạt.

Về phần hai học viên mất tích kia, ai có thể chứng minh bọn họ đã chết? Ai có thể chứng minh là học viên của Tứ Phương Quận Quốc ra tay với bọn họ?

Trương Nhược Trần nói: "Bọn chúng đây là đang trả thù ta"

Trương Nhược Trần và Tử Thiến trong đợt thi thứ nhất đã giết chết gần trăm võ giả trẻ tuổi của Tứ Phương Quận Quốc. Hiện tại Tứ Phương Quận Quốc đã phát động trả thù học viên của Vân Vũ Quận Quốc, thậm chí muốn đuổi toàn bộ học viên Vân Vũ Quận Quốc ra khỏi Tây Viện.

Một tân sinh có chút sầu mi khổ kiểm nói: "Một tháng qua ta chịu đủ rồi! Cửu vương tử điện hạ, ngày mai ngươi nhất định không thể bại, nếu ngươi bại dưới tay Phong Tri Lâm, vậy học viên của Vân Vũ Quận Quốc sẽ hoàn toàn bại, nhất định sẽ bị học viên Tứ Phương Quận Quốc chèn ép ác hơn."

Một vị tân sinh khác gật đầu, thở dài: "Nếu ngay cả Cửu vương tử điện hạ cũng bại, ta không dám tiếp tục ở lại Tây Viện, chỉ có thể trở về Vân Vũ Quận Quốc."

Hai tân sinh khác cũng gật đầu.

Trương Nhược Trần nói: "Mọi người yên tâm, nếu học viên của Tứ Phương Quận Quốc muốn phát động tranh đấu, vậy ta sẽ đấu với bọn chúng một trận. Đúng rồi! Liễu Thừa Phong, các ngươi tìm đến ta rốt cuộc là vì chuyện gì?"

Liễu Thừa Phong vỗ trán một cái, nói: "Thiếu chút nữa quên mất chính sự! Ta nhận được tin tức, Nhiếp Huyền, Vương Lãng, Tạ Chiêu Võ của Tứ Phương Quận Quốc, dẫn theo một đám học viên muốn đi tìm Tứ vương tử Trương Thiếu Sơ gây phiền phức."

Ánh mắt Trương Nhược Trần trầm xuống, nói: "Lại là Nhiếp Huyền, chẳng lẽ lần trước giáo huấn còn chưa đủ?"

Liễu Thừa Phong nói: "Sở dĩ bọn chúng lựa chọn tối nay ra tay với Tứ vương tử, chủ yếu là vì ảnh hưởng tâm cảnh của ngươi. Chỉ cần ngươi tâm loạn, ngày mai chiến đấu trên Sinh Tử Đài tất nhiên sẽ bại."

Trên Sinh Tử Đài chiến đấu, một khi bại, vậy chỉ có một con đường chết.

Trương Nhược Trần nói: "Lập tức dẫn ta tới chỗ ở của Tứ ca, ta muốn xem xem hôm nay ai dám động thủ."

Liễu Thừa Phong rất có lòng tin với Trương Nhược Trần, dẫn theo Trương Nhược Trần và ba tân sinh khác nhanh chóng chạy về phía ký túc xá của Trương Thiếu Sơ.

Trương Nhược Trần là tân sinh đệ nhất, cho nên có thể ở Long Vũ Điện, hưởng thụ đãi ngộ

tốt nhất.

Tân sinh top 10 và top 100 Tây Viện cũng có thể có được ký túc xá đơn, tuy không xa hoa bằng Long Vũ Điện, nhưng cũng vô cùng thoải mái, thích hợp tu luyện.

Về phần học viên khác, chỉ có thể ở ký túc xá bình thường, bốn người ở một gian phòng.

Trương Thiếu Sơ chỉ là học viên bình thường, cư trú chính là ký túc xá như vậy. Ba người bạn cùng phòng của hắn bị Nhiếp Huyền đánh cho mặt mũi bầm dập, ném bay ra ngoài, nằm rạp trên mặt đất không ngừng hộc máu.

Nhiếp Huyền một tay nắm lấy vạt áo của Trương Thiếu Sơ, nhấc Trương Thiếu Sơ từ dưới đất lên, trên mặt nở nụ cười âm lãnh: "Trương Thiếu Trư, hai cánh tay của ngươi đã khỏi hẳn rồi? Thế nhưng tay của ta lại vĩnh viễn bị phế. Ngươi nói làm sao bây giờ?"

Bàn tay của Nhiếp Huyền bị Trương Nhược Trần cắt đứt, vì vậy hắn đã gắn một thanh đoản kiếm cấp bậc Chân Vũ Bảo Khí vào vị trí cổ tay, khảm thân kiếm vào trong cổ tay, nối liền với kinh mạch ở cánh tay.

"Không phải Trương Thiếu Trư, là Trương Thiếu Sơ." Trương Thiếu Sơ cắn chặt răng, thấp giọng nói.

Hắn đối với Nhiếp Huyền vẫn còn có chút e ngại, nói chuyện mười phần không có lực lượng.

Nhiếp Huyền nhấc cánh tay lên, một thanh kiếm sắc bén đặt trên tai phải của Trương Thiếu Sơ, chỉ cần nhẹ nhàng vẽ xuống một cái là có thể chém đứt tai phải của hắn.

Nhiếp Huyền cười gằn nói: "Hắc hắc! Chỉ cần ngươi nói Trương Nhược Trần là nhát gan, là rùa đen rút đầu, ta sẽ tha cho ngươi lần này. Thế nào?"

Vương Lãng, Tạ Chiêu Vũ đứng ở một bên, còn có những võ giả Tứ Phương Quận Quốc khác đều lộ ra nụ cười hài hước.

Trương Thiếu Sơ vô cùng phẫn nộ, tuy sợ hãi, nhưng vẫn cố lấy dũng khí, nói: "Ngươi đang nằm mơ, có tin hay không Cửu đệ sẽ đem tay kia của ngươi chém rụng?"

Nhiếp Huyền sầm mặt lại, nói: "Không biết tốt xấu!"

Cánh tay Nhiếp Huyền đột nhiên vung xuống phía dưới, muốn chém rụng tai phải của Trương Thiếu Sơ. Ngay cả Trương Thiếu Sơ cũng bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi, nhắm mắt lại, trong miệng phát ra một tiếng hét thảm.

Thế nhưng, vô luận Nhiếp Huyền dùng sức như thế nào, kiếm khảm nạm trong cánh tay cũng không cách nào rơi xuống.

Mũi kiếm bị hai ngón tay kẹp chặt, dừng ở giữa không trung.

Chủ nhân của hai ngón tay này dĩ nhiên chính là Trương Nhược Trần.

"Chát!"

Ngón tay Trương Nhược Trần biến thành màu ngọc bạch, hai luồng chân khí vọt tới đầu ngón tay, sinh ra một cỗ xoắn lực, đánh gãy thanh kiếm kia.

Một cỗ lực lượng cường đại từ thân kiếm truyền đến cánh tay Nhiếp Huyền, chấn động khiến toàn thân hắn đau xót, lùi về phía sau, thiếu chút nữa đụng vào vách tường.

Nhiếp Huyền giơ cánh tay lên, nhìn thanh kiếm gãy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Vậy mà dùng hai ngón tay kẹp đứt kiếm cấp bậc Chân Vũ bảo khí tam giai!"

"Choang!"

Trương Nhược Trần ném nửa mũi kiếm xuống đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhiếp Huyền, nói: "Nhiếp Huyền, bắt nạt Tứ ca ta thì có bản lĩnh gì, ta luận bàn hai chiêu với ngươi thế nào?"

Lão Ngư lại yêu cầu vé đề cử! Trước tiên làm một cái hứa hẹn với mọi người, trong vòng một tuần, nếu vé đề cử tích lũy đạt tới 5000 vé, thêm một chương. Trong vòng một tuần, vé đề cử tích lũy đạt tới 10000 vé, tăng thêm ba chương.

Một tuần trước phiếu đề cử là hơn bốn ngàn, thiếu chút nữa là phá năm ngàn. Thật ra bỏ phiếu đề cử rất đơn giản, động một ngón tay là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play