Chu Thư Nhân mỉm cười:
- Điện hạ cũng biết thư quán ở Kinh Thành vẫn
luôn được khen ngợi. Lần này xét nhà lấy được rất nhiều sách, vậy nên mới mời
điện hạ đi soạn lại sau đó đưa tới thư quán.
Nụ cười trên mặt Trương Dương từ từ tắt ngấm. Mấy
ngày nay Hộ bộ vô cùng bận, hắn ta cứ tưởng mình đã tìm được một công việc
không tồi, không ngờ vẫn là việc chạy chân như trước:
- Đại nhân, ta cảm thấy chuyện nhỏ nhặt này…
Chu Thư Nhân cắt ngang, nói:
- Điện hạ, đây không phải chuyện nhỏ đâu. Chuyện
này có liên quan đến thư quán, liên quan đến vô số người đọc sách.
Trương Dương mím môi. Nếu là trước kia thì chắc
chắn hắn ta sẽ đi ngay và luôn sau khi nghe thấy câu này, nhưng bây giờ Trương
Dương lại cười:
- Vậy thì ta cần người giúp.
Ánh mắt đã nhìn sang Trương Cảnh Hoành.
Trong lòng Chu Thư Nhân đã có sự thiên vị, ít nhất
thì bây giờ Trương Cảnh Hoành đang làm việc dưới trướng của anh. Nếu giày vò y
tới mức đổ bệnh thì ai sẽ làm việc giúp anh đây. Anh nói:
- Thần còn việc khác phải giao cho Trương Cảnh
Hoành. Nếu điện hạ không thích công việc này thì có thể nói thẳng, thần sẽ đi gọi
chủ sự đến đây ngay bây giờ.
Trương Dương có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể chịu
đựng thôi chứ sao. Hắn ta không nói thêm câu nào đã đi ra ngoài, vừa đi còn vừa
mắng thầm Trương Cảnh Hoành. Trương Cảnh Hoành tốt chỗ nào mà bây giờ Chu Thư
Nhân cũng che chở y chứ. Còn Trương Cảnh Hoành lại vui vẻ tới mức muốn nhảy cẫng
lên, trong lòng y biết rõ: nếu cái thân như bã đậu của y thật sự đi theo Ngũ
hoàng tử, chắc chắn sẽ bị giày vò đổ bệnh nữa cho xem.
- Cảm ơn đại nhân.
Chu Thư Nhân cười nói:
- Ta đã bận lắm rồi, Khâu đại nhân lại nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay ngươi c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.