Trong hai rương nhỏ là sáu cuốn sách, một cuộn gồm
ba bức tranh. Ngoài ra thì chẳng còn gì nữa! Chu Thư Nhân nhìn khoảng trống còn
lại trong rương, anh cảm thấy nhét thêm hai cuốn sách và một bức tranh nữa vẫn
vừa!
Hoàng cung, Hoàng Thượng cẩn thận hỏi tiểu thái
giám về biểu cảm của Chu Thư Nhân. Còn hỏi tận hai lần, cuối cùng hài lòng để
tiểu thái giám lui xuống. Thái Tử buồn cười nhưng cuối cùng vẫn nén lại, ngoài
miệng thì phụ hoàng bảo không thèm để ý chuyện Dung Xuyên lấy lòng Chu Thư Nhân
nhưng thật ra trong lòng vẫn nhớ kỹ. Không phải bây giờ trả đũa bằng phần thưởng
đấy sao!
Tâm trạng của Hoàng Thượng rất tốt, thật sự rất tốt.
Ghi thêm vào sổ một khoản tiền lớn, đồ cổ tranh chữ thu được từ việc xét nhà có
thể đổi thành một khoản tiền. Cuối cùng quốc khố cũng hết nghèo rồi:
- Lần này lão Tứ đã lập công lớn.
Thái Tử không thèm để ý:
- Đúng là lần này lão Tứ chịu khổ nhiều rồi.
Đừng tưởng mình là hoàng tử thì không ai dám đụng
vào mình. Lúc lão Tứ ở Giang Hoài từng suýt trúng độc, là chất độc cực mạnh.
Còn trải qua mấy lần ám sát, nếu không phải phụ hoàng phái nhiều người đi thì
chắc lão Tứ mãi mãi nằm lại Giang Hoài.
Hoàng Thượng không nói về chuyện lão Tứ nữa:
- Hình như mấy ngày nay lão Nhị rảnh rỗi lắm thì
phải.
Thái Tử: - Chỉ là hắn muốn xác thực tin phong
vương thôi.
Hoàng Thượng ừ một tiếng, sau đó tiếp tục xem tấu
chương.
Mắt Thái Tử nhìn tấu chương nhưng trong lòng vẫn
cảm thấy áp lực. Y tự nhủ trong lòng hết lần này tới lần khác, không được hoảng!
Phong vương cho đám hoàng đệ là chuyện sớm hay muộn, còn người bư� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.