Khổng Vũ cởi áo ra hỏi Khổng Tuyết đang ngồi bên cạnh:
"Chị ơi! Chị ơi! Chị nhìn xem cánh của em lớn bao
nhiêu! Khi nào em mới có thể bay trên bầu trời giống với đội trưởng Trần Phi đã
nói?"
Khổng Tuyết đầu tiên trừng mắt liếc nhìn Khổng Vũ đang
lỗ mãng, sau đó nhìn bóng lưng của Khổng Vũ. Sau khi nhìn rõ, cô ấy kinh ngạc
che cái miệng nhỏ nhắn của mình.
Đêm qua, sau lưng Khổng Vũ chỉ là một đôi cánh to bằng
lòng bàn tay, chỉ trong một đêm, đôi cánh của cậu ta đã phát triển đến mức có
thể che nửa người, thoát không khỏi liên quan đến thuốc tiến hóa mà Trần Phi
đưa cho.
“Ừm…”
Khổng Tuyết cân nhắc các tính từ sau đó trả lời:
“Cặp cánh sau lưng của em, có... Cỡ cánh như cánh thiên
sứ nhỏ trang trí, nhưng em thực sự có thể bay?"
Trên mặt của Khổng Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc, cậu ta nhớ tới
tối hôm qua chỉ bằng lòng bàn tay.
Khổng Vũ không thể chờ đợi để đưa tay ra chạm vào lưng
mình, sau đó chạm vào lông mình, cảm giác giống như lông của một con ngỗng trắng
lớn.
"Chị! Chị! Em hiểu rồi! Em hiểu rồi! Đây là đôi
cánh của em! Đôi cánh của em!
He he he...
Chị, khi nào em có thể bay, em sẽ đưa chị đi hóng
mát!"
Nhìn Khổng Vũ lộ vẻ vui mừng phấn khởi, trong lòng Khổng
Tuyết cũng mừng rỡ, nhưng rất th� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.