Đào
lão đại thậm chí còn quên mình làm thế nào để xuống xe, khi nhìn thấy Lưu Cuồng
Long lại vác chiếc rìu nặng nề khoa trương, ông ta quỳ xuống đất, nước mắt mũi
ròng ròng cầu xin:
"Chị
đại! Tha cho tôi một mạng!"
"Chị
đại? Ông gọi ai là chị? Cả nhà ông đều là chị!"
Lưu
Cuồng Long bơ phờ đói khát, nhìn thấy ông chú kỳ quái này quỳ xuống trước mặt
mình mặt đầy nước mắt nước mũi còn gọi mình là chị đại, trong nháy mắt lửa giận
đã bị đốt cháy.
Đào
lão đại chỉ cảm thấy mình đang bị một con thú hung dữ theo dõi, cơ thể run rẩy
ngày càng dữ dội, ông ta bò xuống đất.
"Chị
đại! Chị đại!
Tôi
chỉ là một người bình thường, trên có già dưới có trẻ. Ngài đại nhân đại lượng
hãy bỏ qua tôi đi. Tôi không muốn cho xác sống ăn, cũng không muốn trở thành
bom người…”
Đào
lão đại nằm sấp xuống đất không ngừng cầu xin.
"Này
xác sống? Bom người?"
Lưu
Cuồng Long nghi ngờ nheo mắt lại, sau đó cô nhìn thấy hai người đàn ông mặc
vest đen đưa Đào lão đại đến, nghiêng đầu sang hai bên như ngầm hiểu, một người
gãi tai, một người móc lỗ mũi.
Lưu
Cuồng Long trừng mắt nhìn hai người họ, biết chắc chắn trò đùa của hai người
này đã khiến Đào lão đại sợ hãi.
Nhưng
Lưu Cuồng Long không vạch trần hai người này, cũng không có ý định đổ lỗi cho họ,
cô ấy bước đến gần ông Đào lão đại, dùng bàn chân size 35 đá vào cơ thể đang
run rẩy của Đào lão đại.
"Đội
viên của tôi nói không sai. Nếu ông không phối hợp, số phận cuối cùng chính là
như vậy..."
"Hợp
tác! Cái gì tôi cũng sẽ hợp tác!"
Đào
lão đại vội vàng đồng ý, sợ rằng nếu nói quá muộn, một giây sau ông ta sẽ bị bắt
làm bom thịt người.
"Hãy
nói những gì ông biết, những nơi có nhiều lương thực dự trữ trong huyện thành,
đồng thời đưa chúng tôi đến đó. Nếu ông làm tốt, chúng tôi không chỉ thả ông
ra, mà còn để lại cho ông một ít lương thực, nếu ông không làm tốt... Hừ..."
"Cô
đừng lo lắng, trong số những người sống sót ở huyện Thiết Lĩnh, tuyệt đối không
có ai hiểu tình hình ở đây hơn tôi."
''Được!
Ngày mai ông làm cho tốt! Ông tốt nhất thành thật đừng giở trò gian!''
''...''
Lúc
này cho dù là người của tiểu đội Cuồng Long hay là tiểu đội Cầu Sinh đều đã rút
lui từ dưới đất, bọn họ chỉ phụ trách thanh lý xác sống và bảo vệ những binh sĩ
trong khu vực an toàn này, đối với công việc bốc vác lên xe ô tô không thuộc phạm
vi nhiệm vụ của bọn họ.
Vũ
Hồng Bân, Hà Quan Đào và Chu Phát, họ cùng một vài người đàn ông mặc vest đen
đang thu dọn chiến trường, trong khi Ngô Cương và Triệu Tiểu Bình dùng gạch từ
bức tường vỡ để xây một chiếc lò đơn giản trong góc.
Vương
Hi Vũ không biết trèo lên nóc nhà kho từ khi nào, nằm xuống đó và nhìn lên trời
với vẻ mặt buồn bã.
Còn
Nam Cung Cẩn, Mục Mỹ Tình và Vương Viên Viên, họ đang thu dọn máu và thịt thối
trên người trong lúc chiến đấu.
Trần
Phi vẫn chưa ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.