"Con đã nói từ trước rồi mà!" Vương Chiêu Vân vô cùng kích

động, cuối cùng cũng đợi được ngày này, cuối cùng cũng nói ra

được những lời này.

"Con đã nói từ lâu rồi, ánh mắt của Quý Liên Hoắc nhìn anh ba

rất bất thường, mà ba không tin, cứ không tin! Bây giờ thì hay

rồi, Quý Liên Hoắc đã trở thành người nhà họ Lãnh, lại còn là

sếp của con!" Vương Chiêu Vân xòe tay nhìn cha mình. "Xong rồi

chưa, không thể ngăn cản được nữa, ngốc luôn rồi phải không?"

Vương Chiêu Vân chưa kịp nói xong đã nghe thấy tiếng động

ngoài cổng, còn tiếng ai đó đang nói chuyện.

Vương Chiêu Vân và ông Vương đứng trước cửa sổ, liếc mắt liền

thấy Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc đứng trong sân, trên

tay cầm vật gì đó, đang nhìn hồ cá chép.

"Bọn họ dậy từ lúc nào?" Vương Chiêu Vân tò mò hỏi: "Con còn

không biết bọn họ đi ra từ lúc nào."

Ông Vương sờ quầng thâm dưới mắt, vẻ mặt nghiêm nghị.

"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc đứng cạnh Vương Chiêu Mưu,

trên tay cầm hai túi nilon lớn, tò mò nhìn hồ cá chép trong sân,

một đàn cá Koi đang bơi thong thả trong hồ, những hoa văn trên

cơ thể chúng vô cùng đẹp mắt. "Bên ngoài lạnh thế, sao cái hồ

cá chép này lại không đóng băng?"

"Vài năm trước có bị đóng băng." Vương Chiêu Mưu đứng tay

không, cầm một nắm thức ăn cá chép ở bên cạnh, Quý Liên

Hoắc thấy vậy liền bỏ túi nilon trên tay xuống, vừa cười vừa đón

lấy viên thức ăn mà anh đưa cho.

"Năm nay chắc là trong hồ có máy điều chỉnh nhiệt độ nước,

thêm máy bơm oxy." Vương Chiêu Mưu dùng đầu ngón tay bốc

vài hạt thức ăn rồi ném vào hồ cá chép.

Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu, rồi bắt chước theo anh,

ném vài nắm thức ăn xuống hồ. Một đàn cá chép cảm nhận

được thức ăn nổi trên mặt nước, ngay lập tức bơi tới, há miệng

để hút thức ăn nổi lên, mười mấy con giành nhau vài hạt thức

ăn, cuộc cạnh tranh rất dữ dội, mặt nước bị khuấy lên ào ào.

Không có túi nilon trong tay cản trở, Quý Liên Hoắc từ từ tiến lại

gần Vương Chiêu Mưu đang cho cá ăn, cúi đầu, mỉm cười ghé

sát vào tai Vương Chiêu Mưu: "Anh Chiêu Mưu, sau này chúng ta

già rồi sẽ xây một cái hồ lớn, nuôi cá chép trong đó."

Vương Chiêu Mưu nhìn đàn cá đang tranh giành thức ăn trong

hồ, khẽ cười.

"Ngoài cá chép ra, nuôi thêm một ít cá ăn được cũng hay." Quý

Liên Hoắc lén hôn lên vành tai người yêu: "Khi nào anh Chiêu

Mưu muốn ăn cá, em sẽ ra hồ bắt."

Hai người đứng trước cửa sổ mở to mắt nhìn chằm chằm. Do

góc độ, hai người chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của Vương

Chiêu Mưu, còn phần lớn thân thể của Quý Liên Hoắc đều bị che

khuất, nhưng điều đó không ngăn cản họ nhìn thấy Quý Liên

Hoắc cúi đầu thân mật áp sát Vương Chiêu Mưu.

"Nó làm cái gì thế!" Ông Vương trợn to mắt, cơn nóng giận bùng

phát, muốn đi ra ngoài ngay.

Vương Chiêu Vân vội vàng kéo cha mình lại, vẻ mặt bất lực: "Ba,

bắt gian phải bắt tại giường, chúng ta không nhìn thấy gì cả, ra

ngoài biết nói gì đây?"

"Không biết dùng thành ngữ thì đừng nói!" Ông Vương đau khổ

cau mày, nhưng nghĩ kỹ lại thì những gì con trai nói không phải

là không có lý.

Cả hai người lại bám vào cửa sổ, mắt mở to mà nhìn.

"Chiêu Chiêu, em ở công ty nhớ anh lắm." Quý Liên Hoắc cụp

mắt xuống, hôn nhẹ vào xương hàm của người yêu: "Em ngủ

trên sô pha rất lâu, vừa nhắm mắt lại đã mơ thấy anh ngủ trên

giường bên cạnh trong khách sạn, em có thể ngửi thấy mùi

hương của anh, nghe thấy tiếng thở của anh, nhưng ngay khi

mở mắt ra, em lại chỉ thấy mình đang ngủ trên sô pha trong văn

phòng." Giọng nói của Quý Liên Hoắc hơi nghèn nghẹt, như chú

cún lớn buộc phải ra khỏi nhà, trở về kể với chủ nhân về những

việc tủi thân phải chịu ở bên ngoài.

"Em vất vả rồi." Vương Chiêu Mưu nghiêng đầu, ném hết số thức

ăn còn lại trong tay xuống, nói bằng giọng nhẹ nhàng: "Em có

thể xây một phòng nghỉ nhỏ trong văn phòng, đặt một chiếc

giường, vài món đồ nội thất cơ bản vào đó, khi quá bận thì dùng

để nghỉ ngơi. Sô pha rất mềm, nằm nhiều trên đó sẽ không tốt

cho cột sống thắt lưng."

"Vậy nếu em xây một phòng nghỉ, Chiêu Chiêu có đến thăm em

thường xuyên hơn không?" Quý Liên Hoắc cúi xuống, nắm lấy

tay Vương Chiêu Mưu, từ từ đặt lên eo mình: "Chiêu Chiêu xoa

xoa cho em được không, xem cột sống của em còn khỏe không."

Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen láy ướt át

của Quý Liên Hoắc, đúng là khá lâu rồi hai người không được

gặp nhau, anh bận rộn với các dự án của tập đoàn Vương Thị và

Chử Thành, không ghé thăm Quý Liên Hoắc ở Huxin nhiều. Quý

Liên Hoắc đã cố gắng sắp xếp thời gian để về nhà, nhưng cũng

không thường gặp được anh. Chú cún lớn bị bỏ rơi chạy đến nhà

chủ với cái đuôi cụp xuống, dù phải đối mặt với sự chỉ trích của

gia đình chủ vẫn nắm tay chủ nhân, nằm trong vòng tay chủ vẫy

đuôi.

Đôi mắt dưới tròng kính của Vương Chiêu Mưu khẽ cười, ngón

tay đặt trên eo Quý Liên Hoắc như một tác phẩm nghệ thuật tinh

xảo lặng lẽ di chuyển lên, má Quý Liên Hoắc dần ửng đỏ, đối

diện với Vương Chiêu Mưu, chậm rãi cúi đầu, để anh nhận thấy

hơi thở hỗn loạn của mình.

Hai người trước cửa sổ nín thở nhìn hai người đang tiến lại gần

nhau, đột nhiên có tiếng nói vang lên từ phía sau.

"Hai người đang làm gì thế?"

Ông Vương và Vương Chiêu Vân đồng loạt quay đầu lại, ra hiệu

cho Vương Kỳ Yên vừa xuống cầu thang, bảo cô nói nhỏ.

Tò mò, Vương Kỳ Yên đi tới, ông Vương và Vương Chiêu Vân

quay đầu lại nhanh chóng quan sát tình hình, chỉ thấy sân đã

vắng tanh từ lâu, chỉ còn lại hai cái túi nilon chứa đầy đồ.

"Ế?" Vương Chiêu Vân như nhìn thấy ma, ông Vương thì ngơ

ngác, còn chưa kịp phản ứng, Quý Liên Hoắc đột nhiên xuất hiện

trước cửa sổ, dọa cả hai suýt nữa ngã ngửa ra sau.

Vương Chiêu Mưu từ cửa chính đi vào, đưa tay chỉnh lại kính,

thấy cha mình và Vương Chiêu Vân như thế thì khẽ cười.

Vừa rồi nghe thấy tiếng nói, Vương Chiêu Mưu liền buông bàn

tay đang vuốt ve lưng Quý Liên Hoắc xuống, nhanh chóng hôn

lên môi cậu một cái rồi quay người bước về phía cửa. Quý Liên

Hoắc liếm môi, oán hận nhìn hai người quay đầu bên cửa sổ, thế

là lặng lẽ đến ngồi xổm dưới cửa sổ. Khi hai người kia quay lại

nhìn vào sân, cậu liền đứng dậy.

"Ôi trời đất mẹ ơi!" Vương Chiêu Vân sợ hết hồn, bóng ma tâm

lý suýt nữa quay trở lại, đây chính là thủ đoạn mà Lão chủ nhiệm

dùng hồi cậu ta còn học phổ thông, chính là tấn công bất ngờ!

Ông Vương ôm ngực, bắt gặp ánh mắt oán hận của Quý Liên

Hoắc, khuôn mặt già nua của ông đỏ bừng.

Vương Chiêu Vân hét lên đã thành công gọi dì Tống đang ở

trong bếp ra, dì Tống nhìn qua cửa sổ thấy Quý Liên Hoắc cầm

hai túi nilon lớn đi vào thì tươi cười bước tới: "Thật là không

phải, còn bắt hai đứa phải đi mua nguyên liệu nấu lẩu."

"Không sao đâu bác gái." Quý Liên Hoắc vội vàng thay giày rồi

mang túi nilon nguyên liệu vào bếp.

"Ồ, trưa nay chúng ta ăn lẩu à?" Vương Kỳ Yên xoa bụng, đi về

phía dì Tống: "Còn chân gà rút xương hôm qua không dì? Nấu

bằng nước lẩu, chấm với tương mè, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy

ngon rồi!"

"Giờ cũng sắp 1 giờ rồi, Kỳ Yên ăn chút gì đó nhẹ thôi, chiều

chúng ta sẽ ăn lẩu." Dì Tống cười đáp lại, nhìn sang Vương

Chiêu Vân: "Chiêu Vân, mau đi rửa mặt đi, Tiểu Quý thức dậy

mấy tiếng rồi, còn đi mua đồ ăn với Chiêu Mưu, giờ con mới

dậy."

Vương Chiêu Vân chột dạ nhìn sếp từ trong bếp đi ra, bước về

phía anh trai mình, rồi lẻn vào phòng tắm. Công bằng mà nói,

sếp Quý vừa có năng lực vừa đẹp trai, còn là người nhà họ Lãnh,

đúng là thanh niên tốt. Mình hoàn toàn không cần phải theo dõi

như ông cha già, mình chắc chắn sẽ phải làm việc ở Huxin trong

một thời gian dài, sếp là bạn trai của anh ba vẫn tốt hơn sếp là

bạn trai cũ của anh ba.

Ông Vương ngượng ngùng đi vào phòng làm việc.

Vương Chiêu Mưu lê phòng khách nhỏ ở tầng hai xem TV, Quý

Liên Hoắc liền theo sau, ngồi xuống bên cạnh anh, lấy đồ ăn vặt

trên bàn, bóc vỏ cái này, mở gói cái kia, rồi đưa đến bên môi

người yêu. Vương Chiêu Mưu cũng lột một trái quýt, bẻ từng múi

đút cho chú cún lớn bên cạnh.

Vương Kỳ Yên vừa bước lên lầu đã ngửi thấy mùi yêu đương

chua lè, tổng giám đốc trẻ tuổi mà Chiêu Vân dẫn về như muốn

bám chặt vào Vương Chiêu Mưu, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm

vào anh, như thể nếu không nhìn thì người sẽ biến mất.

Vương Chiêu Mưu thấy Vương Kỳ Yên đi lên lầu thì vẫy điện

thoại về phía cô.

Thấy vậy, Vương Kỳ Yên mở điện thoại ra, thấy Huxin của mình

nhận được tin nhắn mới của Vương Chiêu Mưu, trong có mười

mấy cái bao lì xì lớn. Vương Kỳ Yên lập tức bị choáng váng trước

đống bao lì xì, cô nhấp vào từng cái một, tổng cộng có 18 cái, cô

vừa mở vừa cười rạng rỡ, tay thậm chí còn hơi mỏi. Chi phí sinh

hoạt năm ngoái vẫn chưa tiêu hết, mà tiền năm nay đã tới rồi!

[Chúc mừng năm mới Chiêu Mưu! Cảm ơn lì xì! Công việc của chị

năm nay khá tốt, bán được khá nhiều tác phẩm.] Vương Kỳ Yên

suy nghĩ một lát rồi nhắn thêm cho Vương Chiêu Mưu, [Năm sau

không cần đưa tiền cho chị nữa.]

Thấy Vương Chiêu Mưu được Quý Liên Hoắc bám lấy đút ăn,

không có thời gian xem điện thoại, Vương Kỳ Yên thầm tặc lưỡi

rồi vui vẻ đi xuống lầu.

Một lát sau, Vương Chiêu Vân rửa mặt xong, đến chỗ Vương

Chiêu Mưu, năm nay tuy đã tự mình kiếm được tiền, nhưng xem

ra thói quen lâu năm của cậu ta khó mà thay đổi.

Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Vân dập đầu ba cái với Vương

Chiêu Mưu nghe bộp bộp bộp hết sức điêu luyện, sau đó chìa tay

ra. Vương Chiêu Mưu giơ điện thoại di động của mình cho Vương

Chiêu Vân xem.

Vương Chiêu Vân hiểu ý, một tay ôm trán, tay còn lại vui vẻ mở

điện thoại, bấm vào ba bao lì xì mà anh ba gửi cho mình trên

Huxin. Công nghệ thực sự đã thay đổi cuộc sống, trước đây chỉ

có thể nhận lì xì tiền mặt thì phải dùng cả hai tay để đếm tiền,

bây giờ tốt rồi, còn dư ra một tay để ôm đầu. Vương Chiêu Vân

vừa nhận được lì xì của Vương Chiêu Mưu xong, bất ngờ lại nhận

được thêm tin nhắn nữa, hóa ra là lì xì của Quý Liên Hoắc! Cậu

ta im lặng nhìn lên lầu, rồi nhìn vào cửa phòng làm việc của cha

mình, vừa ôm cảm giác tội lỗi vừa mở lì xì.

Buổi chiều, cả nhà ngồi lại ăn lẩu. Quý Liên Hoắc cần mẫn gắp

thức ăn cho Vương Chiêu Mưu, ông Vương thì gắp rất lâu mà

vẫn không được miếng thịt nào. Đây là bữa lẩu dài nhất mà

người nhà họ Vương từng ăn, riêng nước dùng đã phải đổ thêm

sáu bảy lần, thức ăn cũng gần hết. Thấy Quý Liên Hoắc có vẻ

chưa no, dì Tống lại mang cho cậu một ít cơm, ăn kèm với số

thức ăn còn lại, đến đây mới coi là xong.

Ông Vương rối rắm nhìn nồi lẩu trước mặt, sau đó lại nhìn Quý

Liên Hoắc: "Khi nào cậu định về nhà họ Lãnh?"

Quý Liên Hoắc cầm chén cơm trên tay thì khựng lại, vẻ mặt vô

tội: "Bác trai chê con ăn nhiều quá sao?"

"Không phải không phải!" Dì Tống nghe vậy liền cố gắng giải

hòa, trừng mắt nhìn chồng. Thấy khách ăn quá nhiều mà đuổi

người ta đi, để người ngoài nghe được thì biết giấu mặt vào đâu!

"Con ở đây bao lâu tùy thích, hôm nay không chuẩn bị đủ đồ ăn,

lát nữa bác sẽ bảo nhà bếp làm thêm vài món, ăn Tết phải ăn

nhiều mới được."

"Cảm ơn bác gái." Quý Liên Hoắc cười với ông Vương và dì

Tống, rồi lén liếc nhìn Vương Chiêu Mưu đã đặt đũa xuống từ

lâu.

×××

Từ trước đêm giao thừa, Quý Liên Hoắc đã gửi tin nhắn cho cụ

Lãnh, nói rằng mình đang bận, sẽ không đến nhà họ Lãnh ăn

Tết. Tuy cậu không đi, nhưng vẫn đưa Quý Đại Bảo sang đó, cụ

Lãnh ôm chắt trai, nhìn tin nhắn của cháu trai với vẻ mặt bất lực.

"Theo con được biết, các công ty ở nước Hoa chắc chắn sẽ có

ngày nghỉ trong dịp Tết." Lãnh Tu Minh nhìn Quý Đại Bảo đang

cuộn mình trong lòng cụ Lãnh, cười nói: "Có lẽ em họ không

muốn đến đây ăn Tết đâu?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play