Có khách quý đến, dì Tống nhiệt tình hỏi thăm, biết Quý Liên

Hoắc và Vương Chiêu Vân chỉ lo tăng ca vẫn chưa ăn cơm, bèn

bảo nhà bếp chuẩn bị, mang cơm nước nóng hổi ra bàn.

"Sếp Quý, đồ ăn nhà tôi rất ngon!" Vương Chiêu Vân nhiệt tình

giới thiệu với Quý Liên Hoắc: "Tôi về đến nhà là cân nặng chỉ

tăng không giảm, hồi trước phải ngồi lì ở quán net mới có thể

giảm cân một chút."

Quý Liên Hoắc gật đầu, cầm đũa, lễ phép cảm ơn dì Tống.

Tiếng pháo nổ lắng xuống một lúc, Vương Chiêu Mưu và Vương

Kỳ Yên bước vào phòng, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.

Quý Liên Hoắc cầm đũa nhìn Vương Chiêu Mưu, khóe môi vô

thức cong lên thành nụ cười. Tầm mắt đột nhiên bị chặn lại, cậu

vô thức nghiêng người sang một bên, chướng ngại vật cũng dịch

chuyển theo, Quý Liên Hoắc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt

nghiêm nghị của ông Vương.

"Khụ khụ." Ông Vương ho hai tiếng thị uy, ngồi xuống đối diện

Quý Liên Hoắc, chắn ngang tầm mắt của cậu.

"Chúc mừng năm mới bác trai." Quý Liên Hoắc mỉm cười lịch sự,

chào hỏi ông Vương một cách tự nhiên. Cứ như thể sự kiện 100

triệu đó chưa từng xảy ra vậy. Quý Liên Hoắc thẳng lưng, nếu

bây giờ ông Vương lại lấy ra thêm 100 triệu ném tới trước mặt,

bảo cậu rời khỏi anh Chiêu Mưu, vậy cậu có thể ném ra 200 triệu

yêu cầu không đi, thay phiên đấu giá với ông Vương.

"Ha ha." Ông Vương cười khẩy, biết rất rõ Quý Liên Hoắc đang

nghĩ gì. Cái thằng nhóc này, dám nhắn tin cho Chiêu Mưu cái gì

mà hôn em thật lâu, có biết xấu hổ không?!

Thấy ông Vương cười nhạo, Quý Liên Hoắc vẫn bình tĩnh, dường

như không hề bị ảnh hưởng.

Vẻ mặt ông Vương càng lạnh lùng, nhận ra rằng đối thủ này thật

sự là mặt dày, châm chọc khiêu khích thông thường hoàn toàn

không thể đánh bại được. Ông Vương vừa định mở miệng ra oai

với Quý Liên Hoắc, thì thấy mắt cậu đột nhiên sáng lên, nụ cười

trên môi cũng càng thêm rõ ràng, tựa như đột nhiên sống lại,

hoàn toàn khác biệt với vẻ mặt lễ phép và nghiêm túc vừa rồi.

Theo ánh mắt của Quý Liên Hoắc, ông Vương quay đầu lại thấy

Vương Chiêu Mưu đang đi về phía này. Ông Vương cố nháy mắt

với Vương Chiêu Mưu, ý bảo "đừng tới đây, để ba dạy cho nó

một bài học".

Vương Chiêu Mưu liếc nhìn cha mình đang nháy mắt, rồi bình

thản bước đến bên Quý Liên Hoắc. Quý Liên Hoắc liền đứng dậy,

hai tay kéo ghế bên cạnh, anh tự nhiên ngồi xuống, đối diện với

cha mình.

Ông Vương nheo mắt, nhìn sang đứa con trai đang ngồi cạnh

Quý Liên Hoắc, vẻ mặt có phần không hài lòng.

"Chiêu Vân." Dì Tống không để ý đến bầu không khí trên bàn,

mỉm cười bưng đồ ăn nóng hổi ra: "Vừa rồi lúc xem tivi, mẹ nghe

mấy MC kia đang nói về Huxin."

"Dạ đúng." Vương Chiêu Vân ưỡn ngực, cố nhịn để không quá

đắc ý: "Là công ty con, tháng 12 năm ngoái Ban tổ chức Gala

mừng xuân đến thảo luận hợp tác với công ty, bàn bạc xong thì

phải ký một thỏa thuận bảo mật, Gala mừng xuân kết thúc mới

có thể nói ra."

"Các con thật giỏi." Dì Tống cười tươi như hoa: "Đặc biệt là Tiểu

Quý, còn rất trẻ mà đã có công ty riêng, còn được lên Gala

mừng xuân."

"Hừ." Ông Vương hậm hực hừ một tiếng, nhìn Quý Liên Hoắc

không mấy thiện cảm. "Nếu anh còn trẻ, có hàng chục triệu

trong tay, anh chắc chắn sẽ làm tốt hơn nó."

Bàn ăn im lặng một lúc, khóe mắt Vương Chiêu Vân giật giật,

cảm thấy như mình sắp mất việc.

Quý Liên Hoắc buông đũa, mỉm cười: "Bác trai lập nghiệp từ hai

bàn tay trắng, trở thành người giàu nhất Tô Thành, chắc chắn là

có năng lực hơn con."

Dì Tống cũng cười, nhìn chồng: "Đúng đúng, anh là người giỏi

nhất."

Không khí trên bàn ăn dịu lại, dì Tống quay người đi vào bếp.

Vương Chiêu Vân thở phào nhẹ nhõm, cầm đũa, với tay lấy đồ

ăn trên bàn. Công ty bận rộn phải tăng ca trong một thời gian

khá dài, mọi người đã lâu không được ăn một bữa đúng giờ, đồ

ăn nhà họ Vương thực sự rất ngon, Vương Chiêu Vân ăn nhiều

hơn bình thường, vừa xoa bụng vừa quay đầu nhìn sếp Quý, từ

đầu bữa tới giờ đã ăn hết chén cơm thứ ba, tốc độ ăn vẫn không

hề chậm lại.

Ông Vương nhìn Quý Liên Hoắc lại ăn hết một chén, không khỏi

nhíu mày, sao người này có thể ăn nhiều như vậy? Dì Tống thì

thích cách ăn uống của Quý Liên Hoắc, ăn nhiều thì mới có sức,

làm việc cũng rất giỏi, thấy thức ăn trên bàn được dọn sạch, bà

lại mỉm cười.

Quý Liên Hoắc buông đũa xuống, lau miệng, nghiêng đầu nhìn

người bên cạnh, cười không tự chủ được.

"Tiểu Quý, công ty các con có bao nhiêu người?" Dì Tống vừa tò

mò hỏi, vừa cùng người giúp việc dọn dẹp chén đĩa trên bàn.

"Có khoảng 300 nhân viên chính thức." Quý Liên Hoắc nghiêm

túc trả lời: "Lúc mới thành lập, công ty chỉ có hai ba mươi người,

sau đó lại tuyển thêm hai đợt nữa, phát triển đến quy mô hiện

tại."

"Công việc của Chiêu Vân ở công ty thế nào?" Dì Tống liếc nhìn

con trai rồi hỏi Quý Liên Hoắc, cũng giống như hồi Vương Chiêu

Vân đi học, bà hay lén hỏi thăm thầy chủ nhiệm về tình hình học

tập của con mình.

Vương Chiêu Vân ngượng ngùng, đã là người đi làm rồi mà mẹ

còn hỏi sếp câu hỏi như vậy. Vương Chiêu Vân không dám nhìn

vẻ mặt của sếp, sợ bị vạch trần chuyện lười biếng trong công

việc lúc còn đang làm quét dọn, với chuyện ăn lời chênh lệch giá

lúc trước.

"Vương Chiêu Vân làm việc rất tốt." Quý Liên Hoắc nghiêm túc

đáp: "Cậu ấy có kỹ năng tổ chức, quen biết nhiều chuyên gia,

công ty đạt được thành công như hiện tại là nhờ những tài năng

như cậu ấy."

Dì Tống vô cùng kinh ngạc, vỗ nhẹ vào lưng con trai.

Vương Chiêu Vân chưa bao giờ được khen như thế này, không

hiểu sao cũng thấy ngại, nhưng sau đó nhìn sang Quý Liên Hoắc,

cảm thấy đây thực sự là một ông chủ có tình có nghĩa!

Ông Vương cũng nhìn Quý Liên Hoắc, mặc dù biết rằng "chuyên

gia" mà cậu nói đến chẳng qua chỉ là bọn trẻ hư mà Vương

Chiêu Vân quen trong quán net, biết rằng đối phương chỉ nói lời

hay ý đẹp bề ngoài, lòng thấy khinh thường, nhưng nhìn thấy

ánh mắt mãn nguyện của vợ và tấm lưng thẳng tắp của con trai,

ông không phản bác. Suy cho cùng, hiếm khi nào thấy thằng

nhóc này làm nên chuyện. Nhưng điều cần nói thì vẫn phải nói.

"Một ứng dụng di động có thành công hay không phụ thuộc vào

quy mô và chất lượng người dùng, lượng người dùng đang hoạt

động, lượng người dùng mới trong một khoảng thời gian nhất

định, và thành phần người dùng cũng rất quan trọng." Ông

Vương nhìn Quý Liên Hoắc, muốn chứng tỏ khí thế của người đi

trước, nói ra những điều ông mới học được về phần mềm điện

thoại di động dạo gần đây. Thấy chưa nhóc, ông đây cũng có

kiến thức!

Quý Liên Hoắc ngồi thẳng người, nói giọng thành khẩn: "Bác

trai, tính đến một giờ trước, số lượt tải xuống của Huxin đã vượt

quá 150 triệu, tỷ lệ chuyển đổi từ tải xuống thành đăng ký là

trên 90%, tỷ lệ hoạt động ổn định ở mức 85%, số lần kích hoạt

trung bình của người dùng mỗi ngày là từ ba đến năm lần..."

Ông Vương nghe Quý Liên Hoắc tự tin nói chuyện, lòng cảm thấy

lo lắng, nhưng bề ngoài vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Những số liệu

thống kê vừa đề cập ấn tượng lắm sao? Ông Vương nhìn vẻ mặt

kiêu ngạo của Vương Chiêu Vân, mơ hồ nhận ra rằng, có vẻ...

cũng hơi ấn tượng? Hình như những gì ông học vẫn chưa đủ

toàn diện.

Ông Vương đảo mắt: "Đôi khi, số liệu có phần hư cấu, điều quan

trọng là phải xem nó có thể kiếm được bao nhiêu, có thể mang

lại cho cậu bao nhiêu lợi nhuận."

"Lợi nhuận ròng của Huxin tháng này đã đạt 60 triệu." Quý Liên

Hoắc tỏ vẻ nghiêm túc: "Đây là số liệu con vừa lấy được một giờ

trước."

Ông Vương dời mắt, nhìn thấy tờ lịch, hôm nay là ngày 9 mà lợi

nhuận đã đạt 60 triệu? Nếu tính theo cách này thì doanh thu

tháng này có thể vượt quá 200 triệu à? Ông Vương sờ cằm suy

nghĩ: Một ứng dụng di động có thể kiếm được nhiều tiền như

vậy sao?

Thấy ông Vương dừng tấn công, đang suy nghĩ điều gì đó, Quý

Liên Hoắc thận trọng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, mỉm

cười rồi dịu dàng nắm tay anh dưới gầm bàn.

Ông Vương đang tính toán lợi nhuận của Huxin, xem thử tăng

bao nhiêu khả năng Quý Liên Hoắc sẽ thắng, bỗng nhiên thấy

Quý Liên Hoắc cười với Vương Chiêu Mưu, trong mắt Vương

Chiêu Mưu cũng ánh lên một nụ cười nhàn nhạt. Ông Vương

nheo mắt, cảm thấy có gì đó không ổn, dù sao cũng là người có

kinh nghiệm, ông Vương nhanh chóng đoán ra hai người này

đang làm gì đó dưới gầm bàn.

Vương Chiêu Vân được Vương Kỳ Yên gọi ra một bên, tặng kim

cài áo của gia đình. Ông Vương nhìn hai người đối diện, đột

nhiên cúi người nhìn xuống dưới gầm bàn, nhưng không phát

hiện ra điều gì, chân của hai người đều ở đúng vị trí của mình,

không có vẻ gì là đột nhiên khép lại. Ông Vương bối rối ngồi

thẳng dậy, lại thấy ngay trước mặt mình, ngay trên mặt bàn, hai

người đang nắm tay nhau công khai ở đó.

Tai Quý Liên Hoắc đỏ bừng, hơi ngượng ngùng nhìn ông Vương.

Vương Chiêu Mưu vẫn giữ vẻ mặt bình thường, dường như muốn

dùng hành động này để phản kích lại lời đòn tấn công bằng

ngôn từ của cha mình đối với Quý Liên Hoắc.

Ông Vương ngây ra tại chỗ, nhìn Quý Liên Hoắc, thấy tuy trông

cậu có vẻ hơi ngại ngùng nhưng trong ánh mắt rõ ràng là niềm

vui thầm kín "cứ để cho bác nhìn thấy đấy".

Dì Tống nhìn giờ, thấy đã gần hai giờ sáng rồi nên uyển chuyển

hỏi Quý Liên Hoắc có muốn ở lại qua đêm không.

Quý Liên Hoắc dù sao cũng là người nhà họ Lãnh, dì Tống đoán

là cậu vẫn phải sang nhà họ Lãnh nên hỏi câu hỏi này chỉ vì lịch

sự, nhưng không ngờ cậu lại gật đầu, còn nở nụ cười: "Làm

phiền bác."

Mọi người xung quanh đều im lặng trong giây lát, ngoại trừ Quý

Liên Hoắc dường như không để ý đến bầu không khí lạ thường

này, giữ nụ cười lịch sự đúng mực. Dì Tống ngơ ngác quay

người, bảo người giúp việc đi dọn dẹp phòng. Ông Vương nghiến

răng tức giận, nhưng lời đã nói ra rồi, ông không thể làm gì

khác.

Quý Liên Hoắc đứng ở cửa phòng dành cho khách theo đúng ý

muốn, sau khi thấy Vương Chiêu Mưu đi vào một căn phòng

khác, cậu cũng vào phòng. Cậu nằm trên giường trong phòng

ngủ của khách, nhắm mắt lại một lúc, nghe thấy bên ngoài

không còn tiếng động, cậu cẩn thận mở cửa, thấy đèn phòng

khách cũng đã tắt, bèn quay lại đóng cửa, lặng lẽ đi về phía căn

phòng mà Vương Chiêu Mưu đã vào.

Quý Liên Hoắc vừa đi được nửa đường thì đột nhiên nghe thấy

tiếng ho cách đó không xa, rồi có ánh đèn pin chiếu tới, ông

Vương đang ngồi trên sô pha trong phòng khách nhỏ ở tầng hai,

mặc bộ đồ ngủ, cầm đèn pin, nở nụ cười nhìn xa trông rộng.

Quý Liên Hoắc đứng đó, ánh đèn pin chói mắt chiếu thẳng vào

người, như thể phát hiện ra một tên trộm đang ăn cắp thứ gì đó.

"Trễ thế rồi, không ngủ mà còn đi đâu?" Ông Vương ung dung

hỏi.

"Đi dạo." Quý Liên Hoắc nói bằng giọng bình thản, như thể đang

nói sự thật.

"Đi dạo lúc nửa đêm, ai đó nhìn thấy chắc lại tưởng cậu đang

mộng du." Ông Vương chiếu đèn pin vào cửa phòng ngủ của

khách: "Nếu thật sự không nhịn được thì đi lại trong phòng cũng

không tệ."

Quý Liên Hoắc im lặng một lát, quay người đi về phía phòng ngủ

cho khách, khi mở cửa ra, cậu quay đầu nhìn về phía ông Vương

trên sô pha. Ông Vương cười đắc ý, giơ hai ngón tay chỉ vào mắt

mình, rồi chỉ vào Quý Liên Hoắc. Nhóc con, tôi đang theo dõi cậu

đấy!

Quý Liên Hoắc mặt vô cảm vặn tay nắm cửa phòng, bước vào

căn phòng chỉ cách Vương Chiêu Mưu ba phòng.

Sáng hôm sau, Vương Chiêu Vân thức dậy sau một giấc ngủ dài,

rửa mặt rồi xem lại chương trình Gala mừng xuân ở phòng

khách, sau đó thấy ông Vương cũng bước xuống cầu thang, dưới

mắt có hai quầng thâm rõ ràng như thể bị ai đánh.

"Ba, mỗi năm chỉ thức có một đêm, ba bốn tiếng thôi mà, sao ba

lại thành ra thế này?" Vương Chiêu Vân nói chuyện thoải mái với

cha mình, bây giờ đã có việc làm thì thái độ cũng cứng hơn

trước rồi.

"Ba không chỉ thức ba bốn tiếng đâu, ba thức suốt đêm." Ông

Vương nhớ lại cảnh bắt quả tang Quý Liên Hoắc đêm qua, không

nhịn được cười, thấy vẻ mặt bối rối của con trai thì lập tức

ngừng cười, thì thầm cảnh cáo: "Để ba nói cho con biết, Quý

Liên Hoắc có ý đồ đen tối với anh trai con."

Vương Chiêu Vân nghe vậy, những ký ức xa xôi ùa về, vẻ mặt

trở nên phức tạp.

"Hình như con là người đầu tiên nói thế, đúng không? Nhưng lúc

đó không ai tin con cả!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play