“Rầm!”

Tiếng la hét đang vang lên thì bị bóp nghẹn lại, người đàn ông trung niên kia ngay lập tức bay lên trên trung không ba mét, rồi rơi xuống ngã thật mạnh lên mặt đất, máu tươi chảy ra lênh láng.

Cô gái vẫn luôn kiêu căng đứng bên cạnh anh ta cũng phải hét lên thất thanh vì sợ hãi.

“Nói chuyện cho nghiêm túc, nếu không, mày chết chắc đấy!”

Trương Hiên nói với giọng lạnh lùng.

Sau đó quay người về phía Trương Nhược Hi nói: “Hiệu trưởng của các em ở đâu? Anh muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai đã cho ông ta lá gan đó lại dám làm ra những chuyện như vậy!”

“Anh, hay là…” Trương Nhược Hi thật sự không muốn gây thêm phiền phức gì cho anh mình nữa.

“Anh Trương, em dẫn anh đến đó!”

Tống Linh biết rõ bản lĩnh của Trương Hiên, hơn nữa người đứng xem hóng hớt cũng không quá nhiều, thế nên cô nàng lòng đầy căm phẫn liền đứng lên phía trước hướng về chính nghĩa.

“Anh đứng đó lại cho tôi, đã đánh người mà còn muốn chạy trốn sao?” Đúng vào lúc này, cô gái bên cạnh kia đột nhiên gào lên.

Trương Hiên đột nhiên xoay người lại, trong mắt ánh lên một tia sắc lạnh: “Cô chính là người muốn thay thế chỗ em gái của tôi học đúng không?”

Trương Hiên bước từng bước hướng về phía cô gái đó.

Hai chân bước đến liên tục, trên người không ngừng toát ra một cỗ khí thế khủng bố đến đáng sợ.

Trong nháy mắt trước mặt cô gái hiện lên cảnh tượng đầy thi hài xương cốt, máu chảy thành sông, ở giữa trung tâm của biển xương cốt chồng chất, có một ngai vàng bằng xương trắng đang từ từ nhô lên.

Khoảnh khắc ấy, cô gái kia dường như thấy được cảnh bản thân nằm mình trong cõi địa ngục Cửu U, sợ tới mức ôm đầu ngồi thụp xuống cuộn tròn trên mặt đất.

“Nói cho bố cô biết, chuyện này còn chưa xong đâu!” Trương Hiên lạnh lùng nói: “Một triệu? Không phải ông ta có tiền sao? Tôi sẽ khiến ông ta chỉ còn lại hai bàn tay trắng!”

“Đi!”

Anh đi theo sau Tống Linh, đi đến trước cửa văn phòng hiệu trưởng.

Bên trong phòng truyền ra một thứ thanh âm khác lạ, nghe được những âm thanh này, Trương Hiên khẽ nhíu mày.

“Em tránh ra xa một chút!” Thấy Tống Linh đang vô cùng tò mò, định lén bám sát vào cửa nghe xem bên trong rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Trương Hiên nhỏ giọng quát lên.

Anh Trương tức giận lên, thật sự rất đáng sợ!

Tống Linh tinh nghịch lè lưỡi, nhỏ giọng nói với Tiểu Phương đang tò mò nhìn ngó: “Bây giờ hiệu trưởng đang rất bận nha!” App TYT tytnovel.com

Trong khi cô ấy đang nói chuyện, thì “bùm” một tiếng! Mọi người kinh ngạc nhìn lại, đúng lúc bắt gặp cảnh chân Trương Hiên vừa hạ xuống, mà cánh của văn phòng thì nát toang.

“Oa thật là bạo lực! Mê quá đi mất thôi! Anh Trương đúng là một người đàn ông đích thực!” Hai con mắt của Tống Linh như ánh lên hình trái tim.

“Ai đó? Cút đi!”

Trương Hiên bước vào trong, đúng lúc nhìn thấy một người tùy ý ngồi một chỗ.

Thấy Trương Hiên tiến vào, người kia đối mặt với Trương Hiên rồi mở miệng hét lên.

Nhưng vào đúng lúc này, không hiểu vì lý do gì, trên mặt người này đột nhiên hiện lên vẻ bệnh hoạn.

Trương Hiên bước đến trước ánh mặt kinh ngạc của người nọ, vỗ mạnh một cái lên bàn hiệu trưởng.

“Bùm!”

“Rầm!”

Một tay này đập xuống, ngay lập tức chiếc bàn vỡ vụn thành ngàn mảnh mùn nhỏ, để lộ ra thân hình của người phụ nữ núp dưới bàn làm việc.

Thấy một màn như vậy, khiến Tống Linh ngỡ ngàng trong giây lát, sau đó ngay lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Hiệu trưởng cùng người phụ nữ nọ vội vàng sửa sang lại quần áo.

Nghe thấy âm thanh có người đi tới, gương mặt người phụ nữ thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.

“Cô… cô là ai?” Sau đó ông ta tức giận trừng mắt nhìn Tống Linh: “Cô đang làm gì vậy? Ai cho cô chụp ảnh? Tránh ra, mấy người là ai?”

Ông ta tức giận giương mắt nhìn chằm chằm Tống Linh: “Hôm nay cô đến đây là để điền nguyện vọng đúng chứ? Có tin hay không, tôi sẽ khiến cho không có bất kỳ trường nào dám nhận cô? Mau đưa điện thoại cho tôi, tôi sẽ thả cho cô một con đường sống!”

“Hả, cô An? Là người? Các người…”

Từ khi xảy ra những chuyện như vậy, người phụ nữ nọ vẫn luôn cúi thấp đầu xuống, nhưng đột nhiên Tống Linh tinh mắt nhận ra người đó chính là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ!

“Tống Linh, các em đến đây tìm cô sao? Đừng lo lắng, cô…”

“Cô giáo, cô đến đây tìm thầy hiệu trưởng để bàn việc của Nhược Hi như này sao? Thầy Uông chồng cô có biết chuyện này không?”



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play