Trên đường đi không ai nói chuyện, sau đó máy bay hạ cánh lúc ba giờ tại sân bay quốc tế Thành Đô Song Lưu.
Nhiễm Tỉnh xuống máy bay rồi đi ra ngoài sân bay, cô tắt chế độ máy bay trên điện thoại, gọi điện thoại cho ba Nhiễm Tư Trạch, ba Nhiễm đang chờ cô ở ngoài sân bay.
Phó Tuyết Thần đi theo phía sau, nghe cô gái nhỏ hoàn toàn dùng giọng Tứ Xuyên để nói chuyện với người nhà, giọng Tứ Xuyên cũng không khó hiểu, Phó Tuyết Thần vừa nghe vừa đoán, nghe hiểu được không ít từ ngữ trong đó.
Mà dòng người xung quanh ồn ào, ngôn ngữ nói chuyện với nhau cũng là tiếng địa phương mà Phó Tuyết Thần chỉ nghe hiểu được một ít.
Giọng Tứ Xuyên là giọng nói phổ biến ở Tây Nam, gần như được sử dụng phổ biến ở tất cả các khu vực Xuyên Du (Tứ Xuyên - Trùng Khánh). Bạn nói chuyện với những người bán hàng rong trên đường phố Thành Đô, điều đầu tiên người bên kia nói cũng chỉ dùng tiếng địa phương thay vì tiếng phổ thông.
Đây cũng được coi như là nét đặc sắc ở Xuyên Du, nhưng người ở nơi khác đến đây cảm thấy bất tiện là điều không thể tránh khỏi.
Phó Tuyết Thần yên lặng lắng nghe, mơ hồ đoán được ý chính trong đó, đơn giản là máy bay hạ cánh rồi báo bình an sau đó con lập tức đi ra ngoài, đương nhiên cô gái nhỏ nói chuyện với người nhà chưa thể xong được, nói hết chuyện này sang chuyện khác, tay cầm điện thoại, vừa gọi điện thoại vừa ra khỏi sân bay.
Vừa bước ra khỏi sân bay đầy hơi lạnh, Phó Tuyết Thần đã cảm nhận được không khí nhộn nhịp, tiếng người bốn phía gần xa, ồn ào náo nhiệt.
Phó Tuyết Thần biết, đây là Thành Đô, nơi mà Nhiễm Tỉnh lớn lên.
Khóe miệng anh cong cong, vẻ mặt rất vui vẻ.
“Tỉnh Tỉnh……”
Một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên.
Phó Tuyết Thần men theo giọng nói nhìn qua, thì bắt gặp một người đàn ông gầy gò bước nhanh đến.
Khuôn mặt của ông ấy rất trẻ, mắt to da trắng, ngũ quan anh tuấn, nhìn rất trẻ, nếu nói là hơn hai mươi tuổi chắc cũng sẽ có người tin, nếu không phải ngay sau đó Nhiễm Tỉnh gọi một tiếng “Cha” suýt nữa anh còn tưởng rằng đây là anh trai của Nhiễm Tỉnh.
Khuôn mặt của ba Nhiễm mang theo ý cười, giọng nói ôn hòa, ánh mắt nhìn Nhiễm Tỉnh không thể che giấu nổi sự cưng chiều.
Bất chợt ông lại nhìn về phía Phó Tuyết Thần cao lớn đẹp trai bên cạnh con gái, nhất thời vẻ mặt ông không ngừng thay đổi.
Chắc người này không phải là bạn trai của Tỉnh Tỉnh đâu nhỉ?!
Nhiễm Tư Trạch là một người cha có tư tưởng tiến bộ, làm cha mẹ, đương nhiên hy vọng con gái sẽ gả đến một nơi nào đó tốt đẹp, ông hy vọng con gái có thể tìm được một người đàn ông chăm sóc tốt cho cô cả đời, đối với chuyện con gái yêu đương ở đại học, ông vẫn luôn giữ thái độ tích cực thậm chí còn cổ vũ, thỉnh thoảng sẽ hối thúc con gái tìm bạn trai.
Thực ra, ngay từ nhỏ tính cách của Nhiễm Tỉnh nhà ông đã hơi lạnh lùng quái gở, ông cảm thấy xác suất đời này con gái không thể yêu đương và phải cô độc suốt đời quá lớn.
Chợt liếc mắt nhìn nam sinh vừa cao ráo lại đẹp trai bên cạnh con gái một cái, đương nhiên Nhiễm Tư Trạch không nhịn được mà nhìn thêm hai lần, sau đó nghĩ về mẫu người bạn trai mà con gái muốn kia, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, hoàn toàn không có khả năng.
Lúc Nhiễm Tỉnh học năm nhất đại học, Nhiễm Tư Trạch đã thúc giục cô nhanh chóng tìm bạn trai, lúc ấy cô gái nhỏ chỉ lạnh lùng trả lời: “Nhiễm Tư Trạch, cha đừng nghĩ đến điều đó nữa, số mệnh đời này của con gái cha là rất kén chọn.”
Lúc ấy Nhiễm Tư Trạch tức sôi máu, đầu thiếu chút nữa bốc khói.
Đứa trẻ Nhiễm Tỉnh này, cũng chỉ được cái lớn lên đáng yêu, nhưng tính cách thì đến cả chó mèo cũng phải ngán ngẩm.
Bên kia, Phó Tuyết Thần lễ phép chào hỏi một cách tự nhiên: “Cháu chào chú, cháu là Phó Tuyết Thần, là bạn đại học của Nhiễm Tỉnh.”
Nhiễm Tư Trạch nghe giọng nói, đáy lòng không tránh khỏi hơi tiếc nuối, trông chờ vào con gái tìm được bạn trai, trừ khi mặt trời mọc ở phía Tây.
Nhiễm Tư Trạch gật đầu coi như đã hiểu, nói: “Nghỉ Quốc Khánh nên đến Thành Đô chơi đúng không!”
Phó Tuyết Thần cười khẽ trả lời: “Đúng vậy ạ, cháu vẫn luôn rất muốn đến dạo quanh Thành Đô một chút, từ Đền Võ Hầu, núi Thanh Thành, sông Đô Yến, gấu trúc, đương nhiên còn có các món ăn vặt và lẩu ở Thành Đô”
Nhiễm Tư Trạch nói: “Người trẻ tuổi đúng là nên đi ra ngoài nhiều một chút để trải nghiệm thế giới. Bên Tứ Xuyên này, ngoại trừ những nơi cháu vừa nói đó, sông Cửu Trại cũng rất đáng để đi, phong cảnh ở đó rất đẹp, chú đã đi qua vài lần, mỗi lần có cảnh vật khác nhau.”
Phó Tuyết Thần đặt vé máy bay đột xuất, hoàn toàn không lên kế hoạch cho chuyến đi, hơn nữa anh tới Thành Đô để theo đuổi em gái, đâu phải đến để đi sông Cửu Trại gì đó, lập tức trả lời: "Sông Cửu Trại hơi xa, đây lần đầu tiên cháu đến nên chỉ muốn đi dạo quanh Thành Đô một chút thôi ạ. ”
Nhiễm Tư Trạch nói: “Vậy cháu có thể đi Nhạc Sơn.”
Phó Tuyết Thần mỉm cười: "Nơi này đúng là nên đi thăm quan, khi về cháu sẽ lên kế hoạch cho chuyến đi.”
Về đề tài du lịch, Nhiễm Tư Trạch trò chuyện với Phó Tuyết Thần rất tự nhiên.
Phó Tuyết Thần ôn hòa lễ phép, được dạy dỗ rất tốt, mặt mũi đứng đắn đẹp mắt, cộng thêm cả danh tiếng khi đang học ở trường, Nhiễm Tư Trạch có ấn tượng rất tốt với anh, ông là thương nhân lăn lộn trên thương trường, nhìn người rất chuẩn. Phó Tuyết Thần là kiểu người long phượng, tất nhiên sau này sẽ có tương lai rộng mở.
Hai người trò chuyện thêm vài câu, Phó Tuyết Thần thấy thời gian đã muộn lắm rồi nên nói muốn chào tạm biệt: “Thời gian không còn sớm, chú và Nhiễm Tỉnh trở về đi, cháu sẽ bắt taxi đi khách sạn.”
Nhiễm Tư Trạch vội vàng nói: “Cháu đi cùng chúng ta đi, cháu đặt khách sạn ở đâu, chú chở cháu đến, chú có lái xe đến đây, đi đâu cũng tiện.”
Nhiễm Tỉnh nghe vậy, kinh ngạc nhấc mí mắt lên nhìn lướt qua cha cô, rất nhanh lại cúi đầu xuống chơi điện thoại. Bạn học đại học đến quê nhà cô, nhân tiện đi nhờ xe từ sân bay đến thành phố, việc nhỏ mà thôi, Nhiễm Tỉnh không quái gở đến mức phải từ chối loại chuyện này.
Phó Tuyết Thần liếc mắt nhìn Nhiễm Tỉnh một cái, thấy cô gái nhỏ không phản đối, hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã suy nghĩ rõ cô gái này chỉ đơn thuần xuất phát từ lòng tốt bụng nên mới thuận đường chở anh đến thành phố, không có suy nghĩ gì khác.
Nhưng Phó Tuyết Thần cũng không phải kiểu người thích làm phiền người khác, hơn nữa còn đang ở trong giai đoạn mập mờ với Nhiễm Tỉnh, anh không nên quá phận, lập tức từ chối: “Cảm ơn chú, nhưng mà không cần đâu ạ, cháu bắt taxi là được rồi, hiện tại đang ở sân bay nên đi đâu cũng tiện.”
Nhiễm Tư Trạch còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không mặn không nhạt của con gái, chỉ đánh giá quan hệ của hai người bình thường, đối phương cũng không muốn nợ ân tình nên không quá cưỡng ép, chỉ đường để Phó Tuyết Thần đến nơi bắt xe taxi.
Phó Tuyết Thần liên tục nói lời cảm ơn, sau đó kéo vali hành lý đi bắt xe taxi.
Nhiễm Tư Trạch thấy Phó Tuyết Thần rời đi, rất tự nhiên giúp con gái kéo vali hành lý đi đến bãi đỗ xe, đương nhiên thỉnh thoảng vẫn nhìn về hướng Phó Tuyết Thần rời đi: “Bạn học của con đúng là không tệ, rất lễ phép, hơn nữa dáng dấp cao ráo, đẹp trai, lại còn nổi tiếng trong trường.”
Đột nhiên dừng khen ngợi, sau đó nháy mắt nhìn Nhiễm Tỉnh, hỏi: “Con không có…… Ý tứ ở phương diện đó sao?”
Nhiễm Tỉnh liếc mắt nhìn cha mình, không lên tiếng, chỉ yên lặng kéo cửa xe ngồi lên vị trí ghế lái phụ, thắt dây an toàn.
Trái tim lại có chút rung động.
Hình như cô, đúng là có chút ý tứ về phương diện đó.
Nhiễm Tư Trạch bỏ hành lý vào cốp xe, đóng nắp xe, lên xe, lái xe rời đi.
Chiếc BMW 7 mà nhà họ Nhiễm mua về thay thế cho đi bộ vững vàng hòa vào dòng xe cộ, Nhiễm Tư Trạch ở bên cạnh lải nhải: "Tỉnh Tỉnh, trường học của con đúng là không tệ, những người có thể thi vào đều là những học bá thông minh giỏi giang, cho nên ở trường con cố gắng tìm bạn trai, sau này tốt nghiệp thì kết hôn luôn. ”
"Cha lấy thân phận một người từng trải nói cho con biết, sau này con tốt nghiệp rồi bước vào xã hội, muốn tìm được một cậu bé tốt sẽ chỉ khó khăn hơn, ở trường thì khác, trường con học chính là trường danh tiếng, tuy rằng cũng không thể nói toàn bộ đều là con trai tốt, nhưng người ưu tú của trường danh tiếng dù sao vẫn khá nhiều."
"Tỉnh Tỉnh, con cố gắng đến trường tìm, tìm một người có nhân phẩm, có tương lai, từ từ bồi dưỡng, từ thời sinh viên con đã đi theo cậu ấy, cậu ấy sẽ càng quý trọng con hơn."
"Nam sinh vừa rồi cũng không tệ, làn da trắng, cao ráo đẹp trai, con đứng chung một chỗ với cậu ấy rất xứng đôi."
"Tỉnh Tỉnh, con rất ưu tú, da trắng xinh đẹp, trong nhà có tiền, còn có bằng cấp tốt, cả nước không có nam sinh nào là con không xứng."
Nhiễm Tỉnh: “……………………”
Nhiễm Tư Trạch này, tài sản phong phú, miễn cưỡng có thể xem như một tổng tài, chẳng qua tổng tài này đối với người ngoài như Phó Tuyết Thần còn tốt, vẫn còn kiềm chế bản tính bên trong, còn đối với Nhiễm Tỉnh thì luôn miệng, hơn nữa lúc nào cũng nhồi nhét cho cô một vài suy nghĩ kỳ quái.
Lúc cô vừa tròn mười bốn tuổi, mới học lớp 8, Nhiễm Tư Trạch đã vỗ vai cô, nói với cô: "Tỉnh Tỉnh, con mười bốn tuổi rồi, về sau con có thể yêu đương! Thanh xuân không yêu sớm thì sẽ không hoàn hảo! Con yêu đương cha sẽ không quản con, tự mình chú ý giữ chừng mực là được rồi!”
Đến cấp ba, mỗi ngày Nhiễm Tư Trạch đều hỏi: "Tỉnh Tỉnh, con có bạn trai chưa? Chưa có, ồ, sao lại không nói về một người nào đó đi? Tỉnh Tỉnh con đáng yêu như vậy, chắc phải có rất nhiều cậu bé theo đuổi con! Con nhanh yêu đương đi, đừng ở nhà mãi nữa!"
Bây giờ học đại học rồi, Nhiễm Tư Trạch thậm chí còn hận không thể để cô kết hôn ngay và luôn.
Có thể các cô gái khác ở tuổi dậy thì sẽ nổi loạn và chống đối lại cha mẹ hay yêu sớm hoặc gì đó, nhưng Nhiễm Tỉnh cảm thấy rằng nếu tuổi dậy thì của mình nổi loạn và chống đối cha mẹ, cô chắc chắn sẽ không, bao, giờ, yêu, sớm.
Cô có một đôi cha mẹ luôn ước gì cô yêu đương ngay lập tức, cô vừa tròn mười bốn tuổi đã bắt đầu bị nhắc nhở việc tìm bạn trai.
Chủ động buồn cười.
Nhiễm Tư Trạch thấy con gái không lên tiếng, lại bắt đầu một đoạn cằn nhằn mới: "Tỉnh Tỉnh, nghe lời cha, cố gắng tìm bạn trai trong năm hai đại học được không, đến năm ba con đổi khu giảng đường, chuyển đến một khu toàn là sinh viên khoa văn, đến lúc đó nam sinh trong trường cũng không có mấy người, tìm bạn trai càng khó khăn hơn. Ở khu giảng đường bây giờ của con, có rất nhiều nam sinh ở Lam Điền, tùy tiện chọn một người đã là bậc thầy về khoa học và công nghệ. ” - đọc, nghe truyện trên app TYT
“Hơn nữa, dáng dấp con đáng yêu như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều bạn nam theo đuổi con.”
Nhiễm Tỉnh bị cằn nhằn đến mức cảm thấy hơi phiền, trả lời một câu: “Con còn chưa đến mười chín tuổi nữa đó!”
Nhiễm Tư Trạch thản nhiên nói: "Lúc mẹ con bằng tuổi con đã mang thai con rồi.”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Không nói gì một lúc lâu, đáp lại một câu: "Hiện tại mọi người đều kết hôn và sinh con muộn.”
Nhiễm Tư Trạch nói: "Hiện tại quốc gia đã cởi mở trong chuyện mang thai con thứ hai, đã bắt đầu khuyến khích sinh con, lúc trước xem tin tức, đã có người đề nghị thay đổi độ tuổi kết hôn hợp pháp, nữ đổi thành mười tám, nam thành hai mươi.”
Nhiễm Tỉnh á khẩu không trả lời được, cô tựa đầu vào kính cửa sổ xe, bật chế độ tự khép kín.
Cô vẫn cảm thấy mình phản ứng nhanh nhẹn, hoàn toàn bị Nhiễm Tư Trạch cằn nhằn, tính cách cô trời sinh lầm lì ít nói, vốn dĩ tính cách trầm tĩnh như khúc gỗ, nhưng từ nhỏ đã bị cha mẹ cằn nhằn như vậy, cằn nhằn lâu tự nhiên sẽ đáp trả lại một hai câu, mười mấy năm qua, người câm nhỏ cứ thế rèn luyện thành một công chúa nhỏ độc miệng.
Nhiễm Tư Trạch cằn nhằn không ngừng, Nhiễm Tỉnh không hé răng, ông tiếp tục ép buộc: "Nói tóm lại là, Tỉnh Tỉnh, con mau tìm bạn trai đi, nếu không tìm cha sẽ sắp xếp xem mắt giúp con, cha quen biết không ít bạn bè, con của đối phương bằng tầm tuổi con, học hành cũng rất tốt.”
"Nhưng Tỉnh Tỉnh, con yên tâm, ánh mắt cha rất cao, cho dù sắp xếp xem mắt cho con, cũng sẽ sắp xếp những người có điều kiện tốt nhất, dáng dấp phải cao to đẹp trai, còn phải biết chăm sóc người khác."
"Tỉnh Tỉnh, kiểu tính cách lười biếng này của con, về sau phải nhanh chóng tìm một người đàn ông chăm sóc tốt cho con đi!”
“……”
Âm thanh kinh dị lọt vào tai, cuồn cuộn không dứt.
Nhiễm Tỉnh cảm thấy mình có thể phát triển khỏe mạnh trong những lời cằn nhằn này, hoàn toàn chứng minh sự kiên cường vốn có của sinh mệnh.
Nhiễm Tỉnh bắt đầu chịu không nổi, nhịn không được trả lời một câu: "Cha, con cảm thấy cha thật sự bị Hoàng Thiếu Thiên nhập đó!"
Nhiễm Tư Trạch là người cuồng con gái đúng chuẩn, các thể loại sách của Nhiễm Tỉnh ông cũng sẽ xem,《 Toàn chức cao thủ 》ông cũng xem, hơn nữa ông còn rất thích em trai của Quân Mạc Tiếu.
Hoàng Thiếu Thiên bị con gái ghét bỏ thành một đống lời rác rưởi, trái tim người cha bình thường đã sớm sụp đổ, Nhiễm Tư Trạch lại không hề quan tâm, cười nói: "Cha sinh ra sớm hơn Hoàng Thiếu Thiên rất nhiều, cha cảm thấy mình là nguyên mẫu của Hoàng Thiếu Thiên, nhưng mà không biết Hoàng Thiếu Thiên có đẹp trai như cha không?"
Nhiễm Tỉnh thán phục, giơ ngón tay cái lên: "Nhiễm Tư Trạch, trâu bò!"
Trên cả một đoạn đường cằn nhằn của cha Nhiễm, hai người trở về nhà họ Nhiễm, tầng trên cùng của một địa danh trong vành đai 2 Thành Đô, mẹ Nhiễm - Địch Ân Nhã đang xem TV ở phòng khách, nhìn thấy hai cha con trở về, lười biếng nói: "Về rồi à? ”
Nhiễm Tỉnh vội vàng gọi: "Mẹ……."
Địch Ân Nhã đã kết hôn sinh con từ rất sớm, hiện giờ cũng chỉ mới ba mươi bảy tuổi, dáng người của bà được chăm sóc kỹ lưỡng, hoàn cảnh gia đình giàu có hạnh phúc, còn có một loại nhu mì của người phụ nữ thành thục, vừa nhìn đã biết là kiểu phụ nữ chưa từng phải trải qua vất vả từ khi sinh ra.
Đã gần một tháng Địch Ân Nhã không nhìn thấy con gái, ít nhiều có phần nhớ nhung, bây giờ gặp được, vẻ mặt mang theo ý cười, nhưng vẫn thúc giục nói: “Đã trễ lắm rồi, con tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút đi, đừng thức đêm.”
Mười giờ máy bay chở Nhiễm Tỉnh đến Thành Đô, về đến nhà đã mười một giờ, quả thực nên đi ngủ, cô ngoan ngoãn trả lời một tiếng “Vâng ạ”, rồi đi lên tầng trở về phòng ngủ, Nhiễm Tư Trạch cầm hành lý đi theo phía sau.
Giúp con gái xách vali lên tầng, tiếp tục dặn dò vài câu: “Đi ngủ sớm một chút” rồi Nhiễm Tư Trạch trở lại phòng ngủ chính.
Nhiễm Tư Trạch nói hơi nhiều, đối với vợ càng không ngoại lệ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều sẽ báo cáo với vợ, hôm nay ông đi đón Nhiễm Tỉnh gặp được Phó Tuyết Thần, đương nhiên loại chuyện vặt vãnh này cũng sẽ nói cho vợ nghe, còn không quên khen: “Đứa bé đó rất cao và đẹp trai, được dạy dỗ rất tốt, chỉ có điều Tỉnh Tỉnh nhà chúng ta mắt mù, đối xử với người ta rất lạnh lùng.”
Ngay sau đó, lại một hồi cảm thán: “Thật sự rất đẹp trai, tôi đã lâu không gặp được một cậu bé lớn lên đẹp trai như vậy, nếu có thể làm con rể thì tốt quá.”
Địch Ân Nhã rất hiếm khi nghe thấy chồng khen ngợi người khác, lập tức hỏi: “Thật sự đẹp trai vậy sao?”
Không thể nói ấn tượng của Nhiễm Tư Trạch đối với Phó Tuyết Thần không sâu, lại nhấn mạnh nói: “Vô cùng đẹp trai, đẹp trai như các ngôi sao nổi tiếng, quan trọng lại còn cao, lúc ấy tôi chỉ trò chuyện vài câu đơn giản, không chụp ảnh.”
Địch Ân Nhã hỏi: “Có đẹp trai như anh không?”
Giọng điệu Nhiễm Tư Trạch vô cùng chắc chắn: “Không hề.”
Địch Ân Nhã bị chọc cười khanh khách không ngừng, bà nhõng nhẽo đánh chồng một cái, quyến rũ xinh đẹp như một cô gái nhỏ.
Nhiễm Tư Trạch bị một chiêu này chọc cho trong lòng có chút ngứa ngáy, nhất thời thò đầu qua hôn vào gương mặt của vợ yêu, ánh mắt tối sầm, rất động tâm.
Địch Ân Nhã đẩy ông một cái, giọng điệu nhõng nhẽo: “Con gái đã về rồi!”
Giọng điệu Nhiễm Tư Trạch ghét bỏ: “Thôi đi, một khối gỗ mục không thể đẽo, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hai ta.”
Nói xong, trực tiếp ôm vợ thân mật.
*
Nhiễm Tỉnh sắp xếp lại hành lý, rửa mặt rồi nằm trên giường ngủ.
Phó Tuyết Thần gửi chia sẻ vị trí, còn gửi tin nhắn WeChat báo bình an cho cô: “Tôi đến khách sạn rồi, ở chỗ này, em đã về đến nhà chưa?”
Những người tới Thành Đô du lịch, đa số sẽ ở gần đường Xuân Hi, Phó Tuyết Thần cũng không ngoại lệ, cũng ở khu vực đó, còn cách nhà cô rất gần.
Nhiễm Tỉnh đáp: “Đã về đến nhà từ sớm rồi, tôi đang định ngủ.”
Ý tứ rất rõ ràng, ngủ ngon, không muốn nói chuyện!
Đương nhiên Phó Tuyết Thần rất hiểu, nói: “Vậy em ngủ đi, sáng mai em hãy nghĩ lại về chuyện giữa chúng ta, đỡ phải mất ngủ.”
Nhiễm Tỉnh: “???”
Chuyện gì, có thể làm cô mất ngủ!
Phó Tuyết Thần rất nhanh đã trả lời: “Là chuyện em đồng ý làm bạn gái tôi đó!”
Nhiễm Tỉnh: “……………………”
Phó đại thần, lúc nào cũng hướng đề tài đến phương diện này, sợ cô không biết anh đang theo đuổi cô.
Nhiễm Tỉnh lạnh lùng vô tình trả lời hai chữ: “Câm miệng!”
Đối với một cô gái nhỏ hung dữ như vậy, Phó Tuyết Thần cũng không tức giận một chút nào cả, ngược lại còn cảm thấy rất đáng yêu, vừa ngọt ngào vừa hung dữ, đáng yêu hết phần thiên hạ, Phó Tuyết Thần chỉ muốn kéo cô nói chuyện phiếm đến bình minh, nhưng bây giờ thật sự đã quá muộn rồi, thật sự không thích hợp để trò chuyện trên WeChat, vì thế nói: “Tôi câm miệng, em ngủ đi!”
Nhiễm Tỉnh tắt màn hình điện thoại, ngủ.
Nhưng lòng hồ trước nay vẫn luôn tĩnh lặng không gợn sóng, như là bị người ném một viên đá vào, tạo thành từng đợt sóng dao động.
Nhiễm Tỉnh lại bắt đầu mất ngủ, đầu óc như một viên bánh trôi nhân rượu đã nấu xong, vừa căng ra vừa hỗn loạn.
Bỗng nhiên cô nghĩ, lúc thì cảm thấy tùy tiện yêu đương rất tốt, lúc lại cảm thấy hoàn toàn không nên bắt đầu với Phó Tuyết Thần; lúc thì cảm thấy Phó Tuyết Thần cố chấp như vậy thì chỉ có nói chuyện với anh ta rồi tách ra, anh ta mới không dây dưa với mình nữa, lúc thì lại cảm thấy cô và Phó Tuyết Thần ở cùng một chỗ không chừng hai tháng sau cô sẽ bỏ rơi anh……
Tóm lại, bắt đầu bổ não, suy nghĩ lung tung.
Đợi đến lúc cô mơ mơ màng màng ngủ đã là quá nửa đêm.
Suy nghĩ quá mức hỗn loạn, Nhiễm Tỉnh bắt đầu nằm mơ, trong mơ cô bị một con chó lớn đuổi theo, cô liều mạng chạy hết sức, con chó lớn ở phía sau cực kỳ hung dữ sủa to gâu gâu gâu, kiểu người học dốt thể thao như cô làm sao có thể chạy qua được một con chó, cuối cùng bị con chó lớn cắn vào bắp chân, cô quay đầu nhìn lại con chó kia thì phát hiện chó đã biến thành Phó Tuyết Thần……
Bỗng chốc bừng tỉnh.
Cô vừa nhớ lại giấc mơ kỳ quái kia vừa sờ điện thoại xem thời gian, tám giờ rưỡi.
Học sinh như Nhiễm Tỉnh làm việc và nghỉ ngơi khá điều độ, dù có thức khuya đến mấy buổi sáng thức dậy cũng không quá chín giờ.
Cô suy nghĩ mình hoàn toàn không ngủ nướng được, dứt khoát rời giường rồi ở cùng người nhà một chút.
Rửa mặt qua loa, Nhiễm Tỉnh xuống tầng, mẹ Nhiễm đã không còn ở đây, cha Nhiễm cầm dụng cụ câu cá với dáng vẻ chuẩn bị ra cửa.
Nhiễm Tỉnh tò mò hỏi: “Mẹ đâu ạ?”
Nhiễm Tư Trạch nói: “Bà ấy hẹn bạn bè của mình đi chơi mạt chược rồi.”
Nhiễm Tỉnh “A” một tiếng thật dài, dáng vẻ có hơi mất mát.
Nhiễm Tư Trạch lại dặn dò: “Cha hẹn bạn đi câu cá, có khả năng buổi trưa sẽ không về. Bữa sáng ở trên bàn cơm, con ăn đi, cơm trưa con có thể gọi cơm hộp hoặc là xuống lầu ăn, đợi buổi tối cha về sẽ nấu cá cho con ăn.”
Nhiễm Tỉnh dậy sớm là muốn giúp đỡ cha mẹ, nhưng cha mẹ lại hoàn toàn không cần cô giúp đỡ, cô cực kỳ ai oán: “Khó khăn lắm con mới được về nhà một lần nhưng cha mẹ lại không muốn ở cùng con sao?”
Nhiễm Tư Trạch yên lặng nhìn con gái bảo bối của mình, quả thật ông là con gái nô, nhưng cũng có cuộc sống tốt của mình, hơn nữa, cái gì gọi là “Khó khăn lắm mới được trở về một lần”, cô không nên trở về quá thường xuyên, ông nói: “Trước đó nghỉ hè, con đã ở nhà hơn hai tháng.”
“Nghỉ hè chưa được bao lâu lại đến kỳ nghỉ Quốc khánh, con lại về rồi. Cái này còn chưa tính, kỳ nghỉ dài ngày ở trường, mọi người đều về nhà con cũng trở về như bình thường. Nhưng năm nhất đại học, ngày thường con trở về cũng rất chăm chỉ, hễ gặp phải một số ngày nghỉ lễ, con sẽ về nhà, có đôi khi cuối tuần, con cũng mua vé máy bay về nhà.”
“Người hiểu rõ còn biết rằng con đi đọc đại học, không biết còn tưởng rằng con đang học ở trường nội trú cấp ba, nói thật, trường nội trú cấp ba cũng không muốn con về.”
Dừng một chút, lại nói tiếp: “Vốn dĩ con trở về cũng không có gì, nhưng con trở về đều không làm gì cả, trừ lúc ăn cơm trò chuyện với chúng ta, những lúc khác con về nhà sẽ chỉ toàn ở trong phòng, một kỳ nghỉ hè, đến cửa con cũng không đi ra, thậm chí con còn không xuống lầu đi dạo.”
Nhiễm Tỉnh rất trạch, ngày nào cũng không muốn bước ra ngoài.
Bây giờ bị cha ruột ghét bỏ, phồng má, phản bác: “Không phải ở nhà cũng rất tốt sao.”
Nhiễm Tư Trạch không dám gật bừa: “Con ngay cả một chút mối quan hệ xã hội đều không có, vốn dĩ ngày nghỉ lễ Quốc khánh, bạn học cấp ba của con đều đã trở về, con có thể theo chân bọn họ đi ra ngoài dạo phố, uống trà, ăn chút đồ ăn ngon, xem phim điện ảnh gì đó, nhưng con suốt ngày chỉ biết ru rú ở trong nhà?”
Nhiễm Tỉnh biết mình trạch, cô không chỉ có trạch, còn trạch một cách hợp tình hợp lý, trạch đến chết cũng không hối cải, cô ngẩng đầu nhỏ, bình tĩnh nói: “Con cứ trạch đấy, con muốn trạch trạch trạch trạch trạch đến chết trong nhà luôn.”
Nhiễm Tư Trạch tức giận đến mức muốn lấy cần câu đánh đứa bé ương bướng này một trận.
Thật sự rất tức giận!
Con nhà người ta đều sẽ tự mình kết bạn, còn con nhà ông thì lại ước gì cả đời này không bước ra khỏi cửa.
Loại trạch nữ như thế này, đừng nói đến người yêu, đến bạn bè cũng không có nổi mấy người.
Nhiễm Tư Trạch trừng mắt nhìn con gái một cái, nói: “Con cứ trạch đi, cha và mẹ con đều có bạn bè của riêng mình, hiếm khi được nghỉ, chúng ta cũng sẽ không ở nhà với con đâu, cha đi câu cá đây.”
Nói xong, cầm chìa khóa xe, đi thẳng ra khỏi cửa.
Đối với chuyện con gái mình liều chết muốn ở nhà này, ông vẫn luôn muốn quản, nhưng hoàn toàn không quản được. Từ nhỏ đứa bé Nhiễm Tỉnh này đã quái gở không thích nói chuyện với người khác, mỗi ngày ông và Ân Nhã luôn cằn nhằn cô về việc kết bạn và ra ngoài chơi, đã cằn nhằn mười mấy năm nhưng dáng vẻ của cô gái nhỏ vẫn cứ không quan tâm sự đời như cũ.
Thôi, chỉ có thể từ từ, dù sao ông và Ân Nhã đã cố gắng hết sức rồi.
*
Ngày nghỉ lễ Quốc khánh, đương nhiên dì giúp việc cũng sẽ được nghỉ, cha Nhiễm và mẹ Nhiễm đều đã ra ngoài đi chơi với bạn bè vì thế trong nhà trống vắng không có ai.
Nhiễm Tỉnh là một cô gái có thể ở một mình, một mình yên lặng ăn bữa sáng, Nhiễm Tỉnh xách theo một con thỏ bông có cái tai dài lên lầu, suy nghĩ tiếp tục đọc 《 Bách Dạ Hành 》.
Lúc lên tầng, tùy tiện mở WeChat, không có bất kỳ tin nhắn nào hẹn cô ra ngoài.
Vòng bạn bè của Nhiễm Tỉnh rất hẹp, cơ bản đều là bạn học, những bạn học này cũng chỉ có bạn cùng bàn và bàn trước sau, ngồi xa hơn một chút, cơ bản thuộc loại người cô biết tên nhưng nói chuyện không quá mười câu.
Bạn tốt đếm trên đầu ngón tay, mà một số ít bạn tốt của cô đều học tập ở nơi khác.
Sinh viên, có lẽ năm nhất mới vào đại học không thích nghi với cuộc sống học đường sẽ thường xuyên chạy về nhà, đến năm thứ hai, thích nghi được với cuộc sống đại học, kỳ nghỉ Quốc Khánh cũng rất ít về nhà.
Mấy người bạn có thể hẹn Nhiễm Tỉnh ra ngoài cũng không về.
Nhiễm Tỉnh thở dài một hơi, quyết định vẫn làm ổ ở nhà đọc tiểu thuyết.
Nhưng đột nhiên, Phó Tuyết Thần gửi đến một tin nhắn hỏi: “Muốn đi ra ngoài chơi không?”
Nhiễm Tỉnh giật mình.
Thỉnh thoảng Nhiễm Tỉnh vẫn sẽ cảm thấy rất cô đơn, ví dụ như giờ phút này, cha mẹ đều ra ngoài, chỉ có một mình cô ở nhà.
Sau khi bị cha ruột ghét bỏ một hồi, hiếm khi Nhiễm Tỉnh có chút muốn ra ngoài chơi, nhưng lại không có bất kỳ đối tượng nào để rủ đi chơi.
Bây giờ Phó Tuyết Thần vừa hỏi như vậy, viết hoa bốn chữ, thừa dịp lung lay mà chen vào.
Nhiễm Tỉnh tiện thể hỏi: “Cậu định đi đâu?”
Phó Tuyết Thần trả lời rất nhanh: “Đền Võ Hầu.”
Nhiễm Tỉnh đã đến Đền Võ Hầu vài lần, nhìn nhiều cũng thấy hơi chán, hơn nữa cũng không nên đi vào ngày Quốc khánh vì có quá nhiều người đến đó……
Đáy lòng Nhiễm Tỉnh ghét bỏ một hồi, nhưng bây giờ cô thật sự rất nhàm chán nên đã đồng ý: “Tôi đi.”
Phó Tuyết Thần bị từ chối thành quen, nhìn thấy hai chữ này, theo bản năng cho rằng đó là câu chửi thề, vì thế không quá xác định hỏi: “Cậu đang mắng tôi hay là đang đồng ý đi chơi với tôi thế!”
Nhiễm Tỉnh: “Tôi hoàn toàn không chửi tục.”
Phó Tuyết Thần cũng biết của cô gái này được dạy dỗ rất tốt, cho dù bị chọc phiền cũng sẽ không mắng chửi người, cho nên, đây là hẹn hò!
Khóe miệng Phó Tuyết Thần nở một nụ cười nhẹ, nhanh chóng gõ chữ: “Hẹn gặp ở đâu?”
Nhiễm Tỉnh: “Đến cửa Đền Võ Hầu đi, tôi chuẩn bị một chút đã.”
Phó Tuyết Thần sảng khoái đồng ý nói: “Được!”
*
Động tác Nhiễm Tỉnh nhanh nhẹn chỉnh trang đâu ra đấy, lúc này mới ra ngoài chạy đến Đền Võ Hầu.
Trước cửa khu thắng cảnh, Phó Tuyết Thần đội mũ bóng chày, mặc áo phông trắng, quần jean xanh, giày trắng đứng chờ ở đó, dáng vẻ chàng trai rất gọn gàng và thoải mái.
Nhiễm Tỉnh vẫn luôn cảm thấy một món đồ cơ bản như áo phông trắng, nếu muốn mặc đẹp thì thật sự phải dựa toàn bộ vào khuôn mặt.
Khuôn mặt của Phó Tuyết Thần quá đẹp, vì thế khi chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản nhất, anh có thể mặc thành một loại phong cách tươi mát đơn giản độc nhất của riêng mình.
Thấy Nhiễm Tỉnh đã đến, Phó Tuyết Thần nhếch môi cười khẽ, đưa tấm vé vào cửa cho cô.
Hiếm khi Nhiễm Tỉnh không từ chối, cùng anh kiểm tra vé vào cửa rồi đi vào danh lam thắng cảnh.
Trung Quốc là một quốc gia rộng lớn và có bề dày lịch sử phong phú, mỗi thành phố đều có văn hóa riêng, đáng khen ngợi nhất ở Thành Đô chính là văn hóa tam quốc, Đền Võ Hầu là nơi thờ Thục tướng Gia Cát Lượng, khu thắng cảnh bao gồm Đền Võ Hầu, Hán Chiêu Liệt miếu (đền thờ Lưu Bị), Huệ Lăng (Lăng mộ Lưu Bị).
Nhiễm Tỉnh theo sau Phó Tuyết Thần đi dạo quanh khu thắng cảnh, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, không khí hài hòa yên bình.
Đi vào cửa động Nguyệt, là nơi chụp ảnh ở Đền Võ Hầu, tường của Đền Võ Hầu là màu đỏ, con đường hai bên bức tường đỏ rất sâu, những cây trúc xanh biếc, có gió từ trên cao thổi qua, khiến cho những cây trúc lung lay, lá trúc rơi xuống lả tả, từ từ rải rác ở lối đi nhỏ uốn lượn.
Hình ảnh đẹp như một tấm bưu thiếp.
Nhiễm Tỉnh đang định hỏi thử Phó Tuyết Thần có muốn chụp ảnh hay không, ngón trỏ Phó Tuyết Thần lại nhẹ nhàng chọc bả vai Nhiễm Tỉnh một cái, Nhiễm Tỉnh quay đầu lại, giọng nói của nam sinh phía sau trong trẻo như rượu: “Nghĩ kỹ chưa?”
Khuôn mặt nhỏ của Nhiễm Tỉnh hiện lên một mảnh mờ mịt: “Cái gì?”
Phó Tuyết Thần thản nhiên nói: “Chuyện làm bạn gái của tôi.”
Nhiễm Tỉnh sững sờ một lát, ngước mắt nhìn về phía Phó Tuyết Thần, thiếu niên yên tĩnh ôn hòa, bình tĩnh lịch sự tao nhã, đứng giữa tường đỏ và cột xanh, có một loại vẻ đẹp cổ điển và phong lưu, sinh động như danh sĩ Ngụy Tấn bước ra từ các triều đại Nam, Bắc tương tự với rừng trúc Thất Hiền tràn đầy khí phách của Ngụy Tấn khi còn sống.
Nhiễm Tỉnh nhìn chằm chằm anh, ngây ngốc.
Chàng trai trước mặt, như con rồng cháu phượng, tính tình hào phóng, dù đặt ở bất kỳ nơi nào, cũng đủ để làm kinh động tất cả mọi người.
Nhiễm Tỉnh là kiểu thiếu nữ đang bị các minh tinh, tiểu thuyết, truyện tranh trong thế giới giả tưởng của họ lây nhiễm, ngưỡng tâm lý bị kéo lên quá cao, đối với cô mà nói con trai trên thế gian này đã sớm trở nên bình thường, nhưng Phó Tuyết Thần vẫn là thiếu niên có thể mang đến kinh diễm cho cô.
Điều đáng quý nhất chính là, lúc anh ấy nhìn bạn, ánh mắt nồng nhiệt nóng bỏng, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc, khi bị anh ấy nhìn chăm chú, bạn sẽ cảm thấy mình giống như một ngôi sao băng cắt qua bầu trời đêm đang điên cuồng thiêu đốt.
Thật ra Nhiễm Tỉnh đã có đáp án, khi cô đồng ý đến tham quan ở Đền Võ Hầu, khi cô nhận lấy vé vào cửa mà anh đưa cho, khi cô xuất hiện ở trước mặt anh……
Nhiễm Tỉnh mở miệng, giọng nói bình tĩnh trong sáng: “Phó Tuyết Thần, chúng ta thử xem đi!”
Cả người Phó Tuyết Thần đều như phát ngốc luôn.
Lúc trước liên tiếp bị từ chối, anh đã thành thói quen, anh cho rằng đây lại là một lời từ chối khác, nhưng chưa từng nghĩ đến, cô gái nhỏ ấy lại có thể đồng ý rồi.
Nhất thời Phó Tuyết Thần có loại cảm giác “Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến anh hoàn toàn phản ứng không kịp.”
Giọng nói của Nhiễm Tỉnh từ từ chậm rãi: “Yêu đương đi, nếu thích hợp thì tốt. Nhưng nếu không thích hợp……” Vẫn phải chia tay!
Nhiễm Tỉnh tin tưởng vào tình yêu, cũng khao khát tình yêu, cô cũng hy vọng có được tình yêu.
Cô vẫn luôn lười biếng, lười biếng đến nỗi không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng mà không yêu đương, làm sao có thể sẽ có tình yêu chứ!
Với sự hiểu biết của Nhiễm Tỉnh về tình yêu, tình yêu đẹp không chỉ là tiếng tim đập thình thịch khi mới gặp nhau, mà còn là sự ăn ý giữa hai người.
Người trước quá mức dễ dàng, chỉ cần thấy sắc sẽ nảy lòng tham; người sau lại quá mức gian nan, đó là sự đồng điệu giữa tâm hồn của hai người.
Tất cả chúng ta đều là một nửa vòng tròn không hoàn chỉnh, vòng đi vòng lại, tìm nửa vòng tròn khác phù hợp với mình.
Phó Tuyết Thần là nửa vòng tròn còn lại có thể cùng cô ghép lại thành một vòng tròn hoàn chỉnh sao?
Nhiễm Tỉnh tạm thời không có đáp án, chỉ có thể…… Thử xem……
Tim Phó Tuyết Thần chợt đập nhanh hơn, anh biết cô đang đắn đo, biết cô đang lo lắng cái gì, anh chắc chắn nói: “Sẽ phù hợp.”
Nhiễm Tỉnh “Hử?” một tiếng, vẻ mặt khó hiểu.
Phó Tuyết Thần bình tĩnh nói: “Nếu tất cả đều không phù hợp, tôi sẽ giải quyết.”
Nhiễm Tỉnh kinh hãi ngước mắt nhìn anh.
Sao người này lại có thể kiên định như vậy.
Dường như trên người anh không mảy may do dự mấy thứ này, chỉ kiên định “Muốn thì nhất định phải có được.”
Phó Tuyết Thần nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ khi mở to mắt đứng trước mặt mình, trái tim sắp nhảy đến cổ họng, anh cũng không có cách nào để kiềm chế lại, cũng không có cách nào nhẫn nại được nữa. Bàn tay đẹp đẽ như ngọc của anh vươn ra, xẹt qua cằm cô, bóp cái cằm nhọn của cô, cúi đầu xuống, hôn lên.
Tim Nhiễm Tỉnh đột nhiên đập nhanh hơn, vội vàng đẩy anh ra, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng nhưng rất bình tĩnh: “Không nên hôn ở chỗ này, đây là Đền Võ Hầu đó!”
Nếu làm những hành động này ở trong Đền thì có hơi quá bất kính.
Phó Tuyết Thần cúi đầu cười cười, vẻ mặt vừa thoải mái vừa sung sướng: “Chuyện này thì có gì mà to tát, để cho hiền triết đã khuất (*) làm chứng.”
(*) Hiền triết đã khuất: những người có tài năng đã qua đời.
Nói xong, những điều cấm kỵ của đạo đức hoàn toàn bị anh vứt trên chín tầng mây, anh giữ môi cô, hôn cô một cách điên cuồng và ngang ngược.
Trong lúc mơ mơ màng màng, suy nghĩ của Nhiễm Tỉnh bay bổng đến chín tầng mây, cô không nhịn được nghĩ: Xin hỏi, bạn học Phó Tuyết Thần, anh muốn cho Gia Cát tiên sinh chứng kiến anh làm cái gì? Tán gái sao!
Tác giả có lời muốn nói: Luôn muốn viết đến lúc hai người bọn họ yêu nhau, sau đó mẹ nó tôi lại viết nhiều như vậy.
120 nghìn chữ để ở bên nhau, tiết tấu rất nhanh, kế tiếp sẽ là 100 nghìn chữ ngọt ngào đến khi kết thúc!
*
Sớ tập thể phát bao lì xì, chúc mừng Phó Thần và em gái Tỉnh yêu nhau!!!
TYT & Đại Tỷ team