Nhiễm Tỉnh giật mình, cô tỉ mỉ nhìn anh, người thiếu niên trước mắt có chút xanh xao, vẻ mặt hơi mệt mỏi, nhưng đôi con ngươi đen nhánh của anh sáng như sao, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.

“Ngàn vì sao trong mắt anh.”

Đó là câu nói vàng trong rất nhiều bộ tiểu thuyết ngôn tình, nhưng đây là lần đầu tiên Nhiễm Tỉnh nhìn thấy ở ngoài đời thật.

Con ngươi sáng lấp lánh đầy ánh sao làm nổi bật thần thái tươi tắn, rạng rỡ của Phó Tuyết Thần, Nhiễm Tỉnh bị ánh mắt trong sạch và nhiệt tình như vậy thu hút, cô có chút bối rối cụp mắt xuống, trong chốc lát không có cách nào bình tĩnh mà nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

Rõ ràng cô từ chối anh hết lần này đến lần khác, rõ ràng đã làm tổn thương anh, nhưng anh vẫn xuất hiện ở đây, trước mặt cô.

Anh đứng trước mặt cô mang theo tia sáng ấm áp và thuần khiết cùng sự dũng cảm và mạnh mẽ của tuổi trẻ.

Lúc này, sự im lặng lên ngôi.

Anh bình tĩnh đứng đó, cho dù không nói gì cũng là một cách tỏ tình tốt nhất, huống hồ còn thẳng thừng hỏi cô “Em hy vọng tôi theo đuổi em bao lâu đây?”

Đáy lòng Nhiễm Tỉnh hiện lên một câu: Làm sao có thể không rung động đây?

A a a a cô sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

Phó Tuyết Thần là một chàng trai 19 tuổi, cho dù khí thế có mạnh mẽ đến đâu, tài năng nghịch thiên ra sao thì anh vẫn mang theo sự đơn thuần, non trẻ, dũng cảm với khí phách của tuổi trẻ.

Anh theo đuổi cô gái nhỏ, đương nhiên phải dùng đến các loại mưu kế, chiêu trò, trái tim cũng mở ra cho cô xem, bị từ chối, có thể thất vọng, buồn bã, nhưng thất bại cũng chỉ là trong nháy mắt, anh rất nhanh lấy lại được tinh thần. Tiếp tục theo đuổi.

Hơn nữa, anh thậm chí sẽ cảm thấy bị từ chối là điều đương nhiên, anh mới theo đuổi cô chưa được bao lâu, tính từ lúc gặp mặt đến giờ chưa đầy một tháng.

Một tháng, bạn nghĩ có thể phát triển tới mức nào?

Cho nên, anh lướt một vòng WeChat của cô gái nhỏ, mua ngay vé hạng nhất cuối cùng, đơn giản thu dọn hành lý rồi lao tới.

Tóm lại, không có cơ hội thì hãy tự tạo cơ hội!

Phó Tuyết Thần nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu đứng lặng trước mặt mình, mái tóc đen mềm mại, nhìn qua cảm giác vô cùng tốt, thật khiến người ta muốn vươn tay xoa cho mái tóc cô rối bù lên.

Nhưng cô gái này chưa phải của anh, Phó Tuyết Thần chỉ có thể kiềm chế, nhẫn nhịn, sau đó anh nở một nụ cười, thản nhiên nói: “Nhiễm Tỉnh, em cho tôi chút thời gian, yên tâm, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng ‘trường kỳ kháng chiến’.”

Nhiễm Tỉnh: “……”

Chúa ơi, trường kỳ kháng chiến.

Phó Tuyết Thần kiên định trước sau như một: “Ông cha ta tám năm kháng chiến… A, không đúng, hiện tại là mười bốn năm, ông cha ta mười bốn năm kháng chiến đều kiên trì được, đời con cháu chúng ta tóm lại là không thể thua. Nhiễm Tỉnh, em hy vọng tôi theo đuổi em bao nhiêu năm, mười bốn năm? Mười lăm năm? Mười sáu năm?…… Hay cả đời?”

Nhiễm Tỉnh: “……”

Vẻ mặt ngây ngốc!!!

Tức là không thể dứt ra được, đời này tôi chỉ có thể nằm trong tay cậu.

Nhiễm Tỉnh vốn là cô gái lanh lẹ, cô phản ứng nhanh nhẹn, câu từ vàng bạc, nhưng lúc này lại bị vị đại thần nào đó làm cho câm nín.

Cô cắn môi không biết nên làm gì, khách hàng phía sau đã bắt đầu không nhịn được, thúc giục: “Đừng rải cơm chó, mau đi kiểm vé đi, đến lượt hai người rồi đấy!”

Nhiễm Tỉnh bị thúc giục, không những không khó chịu mà ngược lại còn để lại ánh mắt cảm kích.

Nếu không có vị đại ca này, cô thật không biết ứng phó thế nào với Phó Tuyết Thần.

Cô đẩy nhanh vali, cầm vé máy bay đi đăng ký.

Vào trong khoang máy bay, Nhiễm Tỉnh cầm thẻ lên máy bay đi tìm chỗ ngồi của mình, cô đi bộ một lúc lâu mới tìm được chỗ, Nhiễm Tỉnh chuyển hành lý của mình lên kệ.

Về nhà nghỉ lễ Quốc Khánh mấy ngày thôi nên Nhiễm Tỉnh cũng lười gửi vận chuyển hành lý, chỉ mang theo một vali.

Nhưng Nhiễm Tỉnh được nuông chiều từ bé, sức lực kém, vóc người thấp bé, vali tuy không nặng nhưng để đặt lên giá để hành lý cũng khá khó khăn.

Cô đang vô cùng khó khăn mà đem vali lên kệ, phía sau, một bàn tay nhẹ nhàng nhấc vali cô lên rồi đẩy vào.

Vẻ mặt Nhiễm Tỉnh cảm kích nhìn qua, Phó Tuyết Thần nhìn cô nở một nụ cười.

Cảm xúc yêu đương của Nhiễm Tỉnh rất thấp, cô tự nghĩ “Trò chơi không vui sao, tiểu thuyết không hay sao, thành tích học tập tốt lắm rồi hay sao mà nói đến chuyện yêu đương”, nhưng mà khi cô cần người giúp xách vali, hay làm việc gì cần đến thể lực, vẫn sẽ cảm thấy có bạn trai thật tốt!

Như giờ phút này đây, Nhiễm Tỉnh thấy lợi thế khi có một chàng trai cao to làm bạn trai cũng là một điều tốt!

Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ lóe lên trong chốc lát.

Yêu đương là chuyện lớn trong đời, Nhiễm Tỉnh không đến mức yêu đương chỉ để bạn trai có thể giúp mình công việc nặng, như thế không phải yêu mà là trợ lý cuộc sống.

Nhiễm Tỉnh đáp lại “Cảm ơn” một cách lịch sự rồi tiến lên trước ngồi xuống ghế bên cửa sổ.

Phó Tuyết Thần đặt vali của mình lên kệ hành lý, kiên nhẫn chờ ở ghế giữa, chỉ khi chủ nhân chiếc ghế tới, Phó Tuyết Thần đi đến thương lượng, đổi ghế ngồi hạng nhất của mình cho đối phương

Đối phương chỉ đi có một người, được ngồi khoang hạng nhất thì đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Phó Tuyết Thần cảm ơn một lần nữa, sau đó anh ngồi xuống, thắt dây an toàn.

Giá vé máy bay ngày Quốc khánh cao hơn nhiều so với bình thường, Nhiễm Tỉnh đặt trước nửa tháng cũng không hề rẻ, Phó Tuyết Thần mua hẳn khoang hạng nhất, giá cả đúng là trên trời.

Cô gái Nhiễm Tỉnh này, hay lỡ miệng, nghĩ gì nói đấy, lúc này không nhịn được mà cảm thán một câu: “Tán gái thật tốn tiền!”

Phó Tuyết Thần cả kinh nhìn cô gái, “Phụt” một tiếng, cười thành tiếng: “Không sao, tôi có học bổng.”

Gia cảnh nhà Phó Tuyết Thần khá giả, anh không thiếu tiền tiêu, hơn nữa còn kiếm tiền bằng việc học, đủ các loại học bổng.

Nhiễm Tỉnh cũng biết các học bá có thể kiếm tiền bằng việc học, Triệu Thanh Nhã năm nhất có học bổng hơn một vạn, Phó Tuyết Thần chắc chắn còn nhiều hơn, mua mấy ngàn vé máy bay cũng được.

Nhiễm Tỉnh ngăn không được lắm lời: “Cậu không sợ lấy giỏ tre múc nước một hồi thành công dã tràng sao, đến lúc đó học bổng dùng hết mà bạn gái cũng không tán được.”

Phó Tuyết Thần mập mờ liếc nhìn cô một cái, khẽ cười nói: “Em có thể tiêu hết tiền của tôi không?”

Nhiễm Tỉnh: “……”

Cái tên Phó Tuyết Thần này đúng là quỷ chọc người, bất luận đề tài qua miệng anh cũng vừa ngọt vừa ghẹo, vừa cợt nhả vừa xấu xa.

Phó Tuyết Thần mở chiếc bàn nhỏ ra, khuỷu tay chống lên bàn, đặt một tay lên má, lười biếng nói: “Bà Phó sẽ rất hạnh phúc, ông Phó sẽ bán mạng kiếm tiền, bà Phó không cần làm việc, chỉ cần tiêu tiền là tốt rồi.”

Nhiễm Tỉnh: “……”

Con mẹ nó tự luyến cũng vừa vừa thôi, vẫn là chó độc thân mà dám dõng dạc nói mấy lời như này.

Nhiễm Tỉnh thật sự không chịu nổi, nhịn không được chen vào: “Có bạn gái trước đi rồi hãy nói mấy chuyện nhảm nhí như này.”

Vẻ mặt Phó Tuyết Thần thanh đạm như mây trôi trên núi xa: “Không cần tìm đâu, tôi xem ý em. Muốn có bạn trai thì chỉ cần nói một tiếng thôi, tôi sẽ giữ vị trí đó.”

Nhiễm Tỉnh: “………”

Yên lặng không lên tiếng nữa.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, 6 giờ 55, máy bay sắp cất cánh. Trời vào thu ngày ngắn đêm dài, không trung đã dần nhuốm màu đen, trời đất là một mảnh màu xanh tím lộng lẫy.

Màn đêm buông xuống, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chàng trai bên cạnh nhìn cô.

Nhiễm Tỉnh phát hiện bản thân mình đang rất lạ, cô phát hiện tán dóc đùa cợt với Phó Tuyết Thần cũng không đến nỗi nào. - đọc, nghe truyện trên app TYT

Có phải là vì cô đơn quá lâu không? Hay là cô đơn quá muốn tìm một người đồng hành?

Là chàng trai bên cạnh quá mức kinh diễm? Hay sự nhiệt tình của anh khiến cô cảm động?

Nếu không, vì sao cô rõ ràng không muốn yêu đương lại đột nhiên muốn yêu.

Phó Tuyết Thần nhìn cô gái nhỏ gầy gò, mảnh khảnh bên cạnh. Cô nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mái tóc dài thẳng tản ra, ánh hoàng hôn bên ngoài phác họa đường nét khuôn mặt vô cùng đẹp, đẹp không góc chết.

Một cô gái dịu dàng và mạnh mẽ.

Cô đối tốt với mọi người, cũng biết mình nghĩ gì và muốn làm gì.

Cô không có ý định bắt đầu, nhưng khi đã bắt đầu, cô sẽ rất nghiêm túc.

Thật sự rất khó theo đuổi, nhưng nếu theo đuổi được, sẽ rất hạnh phúc mà giao mình cho một người dịu dàng mà mạnh mẽ như vậy!

Đối với kiểu người như vậy, Phó Tuyết Thần không thể nóng vội, chỉ có thể nhẫn nại, chậm rãi, vừa theo đuổi vừa chọc ghẹo, giọng nói anh khàn khàn, ôn hòa: “Không đùa em nữa, tôi ngủ đây!”

Nhiễm Tỉnh hơi ngạc nhiên, Phó Tuyết Thần trước kia ngủ, thì…ngủ thôi.

Hiện tại, anh ngủ còn phải báo cho cô một tiếng.

Ý tứ trong đó, không cần nói cũng biết.

Nhiễm Tỉnh nói đại “Ừm” một tiếng.

Phó Tuyết Thần được được voi đòi tiên nói: “Đến Thành Đô thì đánh thức tôi nhé.”

Nhiễm Tỉnh lại bắt đầu nổi loạn, muốn phản bác anh: “Tôi sẽ không gọi cậu dậy đâu.”

Phó Tuyết Thần cười khẽ, âm thanh trầm thấp khàn khàn, gợi cảm đến rối bời: “Không gọi tôi dậy, em tính trèo qua người tôi ra ngoài sao?”

Nhiễm Tỉnh: “……”

Quá hoang đường!!!

Trước đây cô nghĩ anh là một con cáo giá ngàn năm tuổi, hiện tại, xin lỗi nhé, cáo già ngàn năm, mi không thể so với Phó Tuyết Thần!

Thật ra Phó Tuyết Thần định ngủ, nếu không ngủ thì thật sự rất dễ đột tử, nhưng nói chuyện với Nhiễm Tỉnh không dễ dứt, cảm giác trêu chọc cô rất thú vị.

Nhiễm Tỉnh không phải kiểu người bị trêu liền đỏ mặt, cô là kiểu người bị trêu thì phải chống trả.

Có qua có lại, vui vẻ lạ thường.

Chẳng qua, nếu tiếp tục trêu ghẹo cô thì sẽ đến Thành Đô mất, Phó Tuyết Thần cười một cái rồi nói: “Lần này tôi ngủ thật!”

Lần này Nhiễm Tỉnh không để ý anh nữa.

Sợ mình nói gì khiến ai đó lại giở quẻ.

Đối lập với Phó Tuyết Thần thích cợt nhả, Phó Tuyết Thần ngủ rồi không nói lời nào đáng yêu hơn nhiều.

Phó Tuyết Thần không nhận được câu trả lời, anh mím môi cười cười, đóng chiếc bàn lại rồi tựa lưng vào ghế, ngủ.

Sau vài giây, hơi thở đều đặn.

Nhiễm Tỉnh ý thức được Phó Tuyết Thần đã ngủ thật, lúc này mới quay đầu nhìn anh.

Phó Tuyết Thần thường nằm trên bàn ngủ, khi nhìn chỉ thấy cái đầu và hai cái xoáy tròn.

Lúc này, anh tựa lưng vào ghế ngồi ngủ, từ góc nhìn của Nhiễm Tỉnh, khuôn mặt sáng sủa, đôi môi cong lên một đường, sống mũi cao, hàng mi cong dài…

Khi anh chìm vào giấc ngủ, bớt đi một chút cảm giác yêu nghiệt phong lưu hơn ngày thường, nhiều thêm vài phần yên tĩnh và dịu dàng.

Như một thiên sứ an tĩnh, thanh bình.

Nhiễm Tỉnh nhìn chằm chằm gương mặt này từng centimet đến chăm chú, cô bới lông tìm vết, cố tìm lấy một khuyết điểm nhỏ nhưng trừ quầng thâm mắt thì anh thật sự không còn khuyết điểm nào, nhưng nhắm mắt ngủ khiến hàng mi dài che luôn quầng thâm.

Anh có diện mạo đẹp đẽ, mặt mày như họa, tinh xảo vô song, ngay cả bộ phận khó ưa nhất là lỗ mũi cùng rất ưa nhìn.

Thật là khuôn mặt trời cho!

Với nhan sắc thần tiên này, Nhiễm Tỉnh có khả năng chống lại nhan sắc cũng thật sự không thể cưỡng lại được!

Huống chi, tính cách của anh cũng khá hấp dẫn với cô.

Điều duy nhất còn thiếu là cảm giác tim đập thình thịch!

Nhưng có lẽ Nhiễm Tỉnh sinh ra đã thiếu “trái tim thiếu nữ”, cô đã lớn như vậy nhưng chưa từng có cảm giác rung động, cùng lắm là một chút tán thưởng cùng với thiện cảm.

Đối với Phó Tuyết Thần, cảm giác của cô chính là tán thưởng và thiện cảm.


TYT & Đại Tỷ team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play