Trong trang viên của Chúa tể Tàn Nhẫn Medea, có một căn phòng bí ẩn.

Một đốm lửa xuất hiện.

Liễu Bình châm điếu thuốc trong tay, hít một hơi thật sâu, phun ra làn khói

mông lung kéo dài.

"Yên tâm, ta sẽ để ý tới nó."

Ánh sáng đen trong ánh mắt của hắn lóe lên rồi biến mất.

Aldrich lo lắng ngồi ở một bên, ánh mắt không ngừng liếc về phía Medea.

"Nó vẫn còn quá nhỏ tuổi, tham gia loại tụ hội này vẫn quá miễn cưỡng."

Medea hơi do dự, nói.

Liễu Bình mỉm cười bưng ly rượu lên.

Aldrich lập tức rót đầy giúp hắn.

Liễu Bình uống một hớp, rồi mới lắc đầu nói: "Medea, từ khi nó trở thành con

nuôi của ta, vận mệnh của nó đã nối liền cùng ta, ta sẽ không để nó bị tổn

thương."

"Thế nhưng vẫn có một vài bí mật mà nó vẫn không thể nghe nói."

Medea nói.

"Như vậy thì khi chúng ta nói tới những bí mật kia, để nó rời đi là được."

Liễu Bình nói.

Hai người nhìn nhau.

"Ngươi biết những điều gì?"

Medea dùng tâm linh truyền âm hỏi.

Liễu Bình ngồi vắt chéo chân, thân thể dựa vào ghế sofa, uống một hớp rượu rồi

mới nói: "Huyết mạch chảy trên người nó là của ngươi... thư giãn đi, Medea,

tồn tại ở đẳng cấp như chúng ta này, chỉ cần liếc nhìn nó, nhìn lại ngươi là có

thể biết được chuyện này rồi... với lại điều này cũng rất bình thường, ai còn

không có con nối dõi chứ?"

Trên người Medea bùng nổ sát cơ, thế nhưng theo lời nói của Liễu Bình, luồng

sát ý này dần dần lắng xuống.

Cũng như lời của Liễu Bình vậy, loại chuyện này đối với tồn tại tầng dưới đúng

là tuyệt mật.

Thế nhưng trong mắt các đại lão đỉnh điểm, mọi thứ đều không phải bí mật, với

lại cũng là một chuyện cực kỳ bình thường.

Vị Hắc Ám tiên sinh này không thẹn là tồn tại đỉnh cao.

ắ ế

Hắn chỉ liếc nhìn, cũng đã phát hiện quan hệ giữa mình và Aldrich! Medea bình

tĩnh lại, nghiêm nghị nói: "Nửa giờ sau sẽ bắt đầu cuộc tụ hội, Aldrich người đi

chuẩn bị đi, đợi lát nữa hãy đi theo bên người Hắc Ám tiên sinh, nghe rõ

không?"

"Rõ!"

Aldrich khom người nói, cẩn thận rời khỏi căn phòng này.

"Chờ đã."

Liễu Bình nói.

Medea và Aldrich cùng nhìn về phía hắn.

Lại thấy Liễu Bình lấy ra một viên đá quý tản ra ánh sáng mỹ lệ, tỏa sáng trong

lòng bàn tay.

Khi viên đá quý này vừa xuất hiện, lập tức có hai luồng sáng đỏ sậm và phấn

hồng giao thể chiếu sáng toàn bộ căn phòng này.

Nét mặt Aldrich hiện lên vẻ không hiểu.

Medea quát khẽ: "Ngọc quý Vạn Linh Ai Minh!"

Bà ta hít thở dồn dập, rất nhanh lại kiềm chế tâm tình kích động của mình lại.

"Đúng vậy, viên ngọc này rất hiếm thấy, có thể chứa đựng tất cả linh hồn trong

ba ngàn thế giới, dùng để phóng ra pháp thuật hiến tế loại cực lớn."

Liễu Bình nói xong, ném viên ngọc quý này cho Aldrich.

Ai ngờ Medea lại phất tay, lấy đi viên ngọc quý này từ tay Aldrich.

"Cái này quá quý giá."

Medea nhìn Liễu Bình, nói.

Liễu Bình hút thuốc, nói với giọng thờ ơ: "Ta không thể keo kiệt tới mức tay

không thu một đứa con nuôi được, cái này đưa cho nó cầm chơi trước, chờ về

sau chính thức bái ta làm cha nuôi thì ta sẽ lại cho những thứ khác."

"Thứ này quá quý giá, nó cầm thì chỉ rước họa vào thân mà thôi, ta sẽ cất giữ

giúp nó một đoạn thời gian."

Medea mỉm cười nói với Liễu Bình.

"Tùy ngươi."

Liễu Bình nằm lại ghế sofa, nói với Aldrich: "Đi chuẩn bị đi."

Không sai.

Ngay cả Vua Kinh Các cũng chỉ có hơn hai ngàn viên ngọc quý như này mà

thôi, trong quỹ đen của ông ta, nó là thứ có số lượng ít nhất.

Lúc này, Aldrich mới biết được đã xảy ra chuyện gì.

Hình như vị cha nuôi này đã cho mình một bảo vật không tầm thường, ngay cả

chủ mẫu cũng cảm thấy ham muốn.

ỗ ầ ắ

Đây chính là chỗ dựa lớn, mình cần phải nắm chặt cơ hội này!

"Vâng, cha nuôi, con đi chuẩn bị chút."

Aldrich hơi cúi người nói, quay người rời đi.

Trong căn phòng, chỉ còn lại Medea và Liễu Bình.

"Mục đích mà người tổ chức lần tụ hội này là gì?"

Liễu Bình hỏi.

"Vì cơn bão táp sắp tới... có lẽ toàn bộ Thần Linh Luyện Ngục, đều không có kẻ

nào có thể may mắn thoát khỏi."

Medea nói.

"Đúng vậy, lần này thủy triều Ác Mộng thật sự muốn tới."

Liễu Bình cảm thán.

"Nghe ý của ngài, thủy triều Ác Mộng đã từng xuất hiện rồi sao?"

Medea hỏi.

"Đã từng xuất hiện một lần trong lịch sử, thế nhưng lần đó chỉ là hiện tượng giả

tạo mà thôi, từ khi đó Nhân tộc bắt đầu suy yếu... Đều là chuyện đã qua."

Liễu Bình nhớ lại nói.

Ánh mắt Medea chóp động.

Vị Hắc Ám tiên sinh này biết được quá nhiều bí mật, cũng quá thâm sâu, mình

không thể so sánh với hắn được.

Có tồn tại như hắn tham gia tụ hội, người chủ trì tụ hội lần này là mình, cũng sẽ

được càng nhiều đại lão coi trọng hơn.

Với lại mình là người cách hắn gần nhất! Bỗng nhiên.

Liễu Bình vỗ tay, nói: "Thừa dịp hiện tại còn chút thời gian, ta muốn trở về thế

giới Tu Hành chơi một lát, chờ khi nào tới giờ thì người lại gọi ta tới, thế nào?"

Dòng suy nghĩ của Medea bị đánh gãy, lập tức cười nói: "Làm gì cần gấp gáp

vậy chứ? Hay là cứ ở nơi này nghỉ ngơi một lát?".

"Gần nhất ta đang nghiên cứu thế giới tu hành, hệ thống sức mạnh của bọn họ

khá mê người."

Liễu Bình nói với giọng đầy phấn khởi.

Tâm tư Medea lưu chuyển, bỗng nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tới bên người

Liễu Bình rồi ngồi xuống.

"Hắc Ám tiên sinh, nếu ngài đã thích tới như vậy, ta sẽ tặng nó cho ngài, ngài

thấy thế nào?"

Bà ta nói nhỏ bên tai Liễu Bình.

"Vậy thì không tốt lắm đâu."

Liễu Bình xoa tay, tươi cười nói.



"Không có gì, rất nhanh ngươi sẽ là cha nuôi của Aldrich, tự nhiên cũng sẽ là

đồng minh của ta, thậm chí quan hệ giữa hai ta còn có thể..."

Medea thầm thì bên tai Liễu Bình, thổi nhẹ một hơi.

Bà ta đặt một hộp trang sức nho nhỏ vào trong tay Liễu Bình.

Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:

[Ngươi thu được bản nguyên thế giới của một thế giới tu hành nào đó.]

[Ngươi có thể điều khiển mọi thứ trong thế giới này.]

[Nó thuộc về ngươi.]

Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, thế nhưng tâm thần lại lay động.

Thành công! Mình đã lấy được thế giới tu hành! Cả chuyện này nhìn qua chỉ là

quà tặng nhỏ giữa các đại nhân vật mà thôi, thế nhưng đổi lại bất cứ kẻ nào khác

tới, đều không thể làm được tới bước này.

Quan hệ máu mủ giữa Medea và Aldrich là do Hỏa Nha đã nói cho hắn biết.

Ngày xưa nhờ vào cơ duyên xảo hợp, Hỏa Nha ngửi được máu của Aldrich, bởi

vậy mới biết được bí mật sâu nặng như vậy.

Về phần viên ngọc quý quý giá kia, thì lại tới từ Vua Kinh Các - kẻ giàu có nhất

trong toàn bộ Thần trụ Hư Không.

Mà chuyện về thủy triều Ác Mộng... Là bí mật mà Liễu Bình phải xuyên qua

thời gian nhiều lần, trải qua trăm cay nghìn đắng mới lấy được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play