Ngọc Châu vội vàng nhích người sang bên cạnh nói: “Lời cầu hôn ngày ấy của Thái Úy chỉ là lời nói đùa?”

Nghiêu Mộ Dã đem nàng đè ở dưới thân, sau khi tỉ mỉ tận tình nhấm nháp đôi môi anh đào của nàng, mới nói: “Có khi nào ta đùa với nàng chưa? Chỉ có nàng mới không xem là thật thôi.”

Ngọc Châu nghe xong vội vàng đẩy lên vai hắn nói: “Một khi đã như vậy, vậy xin mời Thái Úy hãy tôn trọng lẫn nhau. Nếu đây không phải là lời nói đùa, vậy hãy xem như giữ gìn danh tiết cho vị hôn thê của ngài, nếu ngài đã có tâm cầu cưới tiểu nữ, sao lại tiến hành chuyện dâm dật giữa ban ngày...”

Tuy Nghiêu Mộ Dã cảm thấy làm chuyện dâm đãng gì đó giữa ban ngày như thế này là chuyện cực kì sảng khoái nhưng hắn lại càng quan tâm ý nghĩa trong câu nói vừa rồi của Ngọc Châu hơn: “Sao, rốt cuộc nàng đã chịu đồng ý rồi sao?”

Ngọc Châu mím mím môi, cũng không nhìn đôi mắt phượng lúc này đang sáng lấp lánh của hắn, khẽ nói: “Sau trận tranh tài lần này, Ngọc Châu lại giải quyết xong một vấn đề trong lòng, nếu đến khi đó... Thái úy vẫn còn muốn cưới, Ngọc Châu sẽ đồng ý gả...”

Nghiêu Mộ Dã nghe xong lời này, không để ý đến giọng điệu chần chờ và ý nghĩa ẩn dấu bên trong câu nói đó, lập tức nở nụ cười thật tươi, bước đến bế bổng Ngọc Châu lên chạy một vòng quanh phòng, cười nói: “Châu Châu tuy không phải nam tử, nhưng vẫn luôn mang theo khí khái của bậc quân tử, lời nói luôn nặng tựa Thái Sơn, chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh!”

Hai người cũng không có nhờ ông mai dẫn lối, bà mối đưa đường, cha mẹ chính miệng hứa hẹn. Nhưng Nghiêu Mộ Dã lại cảm thấy việc này xem như ván đã đóng thuyền.

Theo ý của hắn, nếu ban ngày không thể làm việc "dâm ô" gì đó mà nàng nói vậy thì tối làm là được!

Nhưng Ngọc Châu vẫn không đồng ý, mặt lại lạnh như băng nói: “Thái úy chẳng qua chỉ si mê chuyện cá nước thân mật trên giường mà thôi, vẫn chưa bao giờ tôn trọng
tiểu nữ như một thê tử, cũng khó trách Thái úy nổi danh ở kinh thành, được người ta phong tặng danh hiệu tình lang một đêm, tướng công về đêm như thế!”

Nghiêu Mộ Dã nghe xong lời này, ngược lại không hề bực mình, chỉ véo chóp mũi của cô nương đang nghiêm
mặt lạnh lùng kia hỏi: “Cái gì gọi là Tướng công về đêm, tình lang một đêm? Lại nghe ở đâu mấy lời vớ vẩn nữa rồi?” Phải biết rằng từ trước đến nay hắn luôn là người mắt cao hơn đỉnh đầu, làm gì có chuyện ngủ với nữ tử khắp kinh thành, để được danh tiếng "Tình lang một đêm" gì đó?

Ngọc Châu tránh né không khỏi bàn tay quấy rối của hắn, tuy rằng nghẹn thở nhưng lại cố ngậm miệng không nói thêm gì nữa, làm khuôn mặt nhỏ vì nín thở mà ửng hồng làm Thái Úy đại nhân không kiềm được cúi người hôn rồi lại hôn. Nhưng Nghiêu Thái Úy lại tự vấn lại danh
tiếng bản thân, cảm thấy từ khi Ngọc Châu nhập kinh tới nay, chưa từng trà trộn với đủ loại hạng người tam giáo cửu lưu gì, loại đồn đại khốn kiếp đó thì người hầu trong
Nghiêu phủ chắc chắn càng sẽ không dám nói bậy... Vì thế buông tay hỏi: “Nghe nói sáng nay nàng vào cung, là nghe mấy lời đồn nhảm nhí của người trong cung?”

Ngọc Châu cũng không nói lời nào, chỉ giữ chặt cổ áo không cho Thái úy duỗi tay làm càn. Nghiêu Mộ Dã cũng chỉ có thể ôm siết nàng vào lòng hung hăng mà gặm cắn
mấy ngụm ở cổ nói: “Vật quỷ quái mà nàng cởi giùm ta lúc trước là do chính muội muội của hoàng đế là Quan Dương công chúa nhân lúc ta say rượu đã lén đeo vào, loại nữ tử tính tình như sư tử cái đòi hỏi vô độ đó, ta làm sao có liên quan gì với nàng ta? Có lẽ do nàng ta khóc lóc kể lể gì đó trước mặt hoàng đế, nói ta bội tình bạc nghĩa gì đó với nàng ta, nên mới gây ra lời đồn đoán bậy bạ trong hoàng cung, sau đó nếu không phải ta tìm một người trong hoàng cung đến làm chứng là người ngủ với nàng ta là một người hoàn toàn khác, nàng ta từng gian díu không ít lần với người đó thì chẳng phải dù có tẩy cũng không sạch nổi hay sao?”

Ngọc Châu nhớ rõ lần đầu tiên khi gặp nhau cũng từng nghe hắn nói là nữ tử bướng bỉnh, nhân lúc hắn say rượu nên đeo vào, không ngờ lại là sự thật. Lập tức mềm như bông nói: “Thái úy anh vĩ tuấn lãng, nên bị nữ tử nhòm ngó mơ ước cũng là chuyện hợp tình hợp lí, không cần
giải thích với tiểu nữ làm gì. Chỉ là nếu Thái Úy cũng đã từng trải qua nỗi khổ này, thì cũng nên thông cảm cho người cùng chung hoàn cảnh, đừng cưỡng cầu chuyện nam nữ hoan ái quá mức, nếu không chẳng phải sẽ giống như công chúa gì đó, như sư tử đực đòi hỏi mãi chẳng có điểm dừng?”

Lời này nói cực kì thẳng thắn không chút khách sáo, bóng gió mỉa mai, ẩn bên trong đó là lời giễu cợt nhưng khi Nghiêu Mộ Dã nghe xong lại cực kỳ cao hứng, cảm thấy Châu Châu nhà hắn một khi nổi cơn ghen, miệng lưỡi sắc bén cực kì xinh đẹp đáng yêu không gì tả được.

Từ nhỏ tính tình hắn vốn lãnh đạm bạc tình chưa từng cùng bất luận nữ tử nào cùng nhau sóng vai nằm ở trên giường lại chỉ là nói chuyện phiếm, hao phí thời gian để tranh luận như thế.

Nếu lúc trước có người nói rằng hắn sẽ như thế này, Thái úy đại nhân chắc chắn sẽ khịt mũi khinh thường, xem đậy chỉ là lời nói hoang đường, nhưng hôm nay thật sự lại làm ra chuyện nhàm chán như thế, đã vậy còn cảm thấy tiêu phí thời gian như thế cũng có điểm thú vị rất riêng.

Ngọc Châu tán gẫu với hắn một lúc, mí mắt dần trở nên nặng trĩu lại bị hắn ôm chặt nhất thời không thể tránh khỏi, bị hắn siết vào ngực vì thế cũng nhắm mắt thuận theo. Tuy Thái Úy cầu hoan không thành, nhưng lại cảm thấy nằm như thế này, bên tai nghe tiếng gió thổi qua những tán lá xào xạc, tiếng mèo con nũng nịu, trong lòng có người ngọc đang ngủ say, thì tâm tình thích thú không gì sánh bằng, vì thế cũng nhắm mắt lại, dần dần rơi vào giấc ngủ...

Về chuyện Nghiêu tiểu thư ầm ĩ không muốn đính hôn, Ngọc Châu qua đi mới biết nội bộ chi tiết.

Chỉ nghe nói Nghiêu Xu Đình liên tiếp mấy ngày không chịu ăn cơm, quyết tâm muốn từ chối hôn ước này.

Nghiêu phu nhân cảm thấy mình đúng là nghiệp chướng quá nặng nề, đã sinh ra một thằng nghiệt tử lễ nghĩa không thông, nhưng không ngờ đến đứa con gái của bà lại cũng đi chung một con đường y như thằng anh của nó, trai gái ngang bướng như nhau, đều muốn làm cho bà tức chết, lập tức cũng giận dữ nghiêm khắc quyết định là tuyệt đối không bao giờ nhân nhượng để con bé này học theo thằng anh ngỗ nghịch của nó.

Nghiêu Xu Đình từ nhỏ đến lớn là một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên ngang nhiên cãi lời của Nghiêu phu nhân, lúc trước chỉ là dựa vào cơn giận dỗi trong lòng nên thái độ cũng khá là cương quyết, nhưng khi thấy lần này mẫu thân không hề có ý định dao động
chút nào, thậm chí không cho phép thị nữ nha hoàn khuyên nàng ăn cơm.

Nghiêu Xu Đình bị bỏ rơi, trong lòng lập tức nảy sinh sợ hãi, nên cũng chỉ kiên trì mấy ngày thì liền uể oải ỉu xìu.

Buổi cùng đến một buổi tối không kiềm được cơn đói nên trộm ăn một đĩa bánh ngọt do thị nữ đặt ở bên cạnh. Ăn xong miếng bánh này thì tất cả những quyết tâm cứng rắn mà Nghiêu tiểu thư có cũng lập tức sụp đổ ầm ầm theo cái dạ dày, nên càng ăn càng không thể ngừng được nên lại kêu thị nữ mang thêm cháo trắng cá chưng và chân vịt rút xương.

Vì thế trận chiến chống lại mẫu thân bị thức ăn kết thúc một cách viên mãn, chết một cách nhẹ nhàng không bệnh tật. Nên ngày hôm sau Nghiêu Bạch hai nhà rốt cuộc trình bát tự, lại cùng nhau thương lượng, định ra hôn thư là sẽ thành hôn vào mùa xuân năm sau.

Nghiêu Xu Đình cảm thấy việc này đã đi đến hồi kết thúc, mà nàng từ trước đến nay luôn nghe theo sự sắp xếp của mẫu thân cùng huynh trưởng, lần này hiếm khi nổi loạn một phen lại thua thất bại thảm hại, nàng lại không có khí phách đơn thương độc mã lưu lạc thiên nhai như Nhị ca nàng nên cuối cùng chút khí phách còn sót lại cũng hoàn toàn bị dập tắt, đành mỗi ngày buồn bực không vui mà tiếp tục làm tiểu thư Nghiêu gia ngoan ngoãn như từ trước đến nay.

Hôm nay Nghiêu tiểu thư rảnh rỗi đến nhàm chán bỗng nhiên lại nhớ đến chú mèo con mà mấy hôm trước ca ca mình mang về, vì thế liền đi thẳng đến sân viện của Ngọc Châu muốn mang chú mèo con kia về.

Chú mèo con kia sau khi được Thái úy đưa đến, đã bị Ngọc Châu đặt tên là "Bò Kho".

Xu Đình nghe xong không hiểu tên đó có ý nghĩa gì, sau đó Ngọc Châu giải thích rằng bánh mì và bò kho là món ăn dân dã nổi danh ở Tây Bắc, bò kho sau khi đã được
nấu chín thơm mềm, bánh mì xé miếng nhỏ chấm vào nước bò kho nóng cùng với dưa kiệu muối chua ăn cực ngon.

Xu Đình nổi lên lòng hiếu kỳ, liền kêu nhà bếp làm món bánh mì và bò kho y theo lời Ngọc Châu nói. Đợi sau khi bưng lên, hương vị quả nhiên cực ngon, ngay cả hai chú mèo đang quanh quẩn dưới chân bàn cũng kêu meo meo, ý cũng muốn nếm thử mùi vị bánh mì chấm bò kho.

Ngọc Châu kêu người xới một bát cơm chan với thịt bò kho chia làm hai chén nhỏ cho hai chú mèo con ăn, nhờ vậy mà hai chú nhóc lông trắng này mới chịu yên tĩnh lại, hăng say ăn chén cơm kèm với nước thịt.

Sau khi ăn cơm xong, Nghiêu Xu Đình vẫn không muốn ôm chú mèo con tên Bò Kho rời đi, liền ngồi bên dưới giàn dây nho, vừa ngắm nhìn Ngọc Châu tạo hình ngọc kiện, vừa tán gẫu những chuyện xảy ra gần đây ở các phủ trạch khác. Ở chung càng lâu, thì càng có thể cảm nhận được Viên phu tử là một người tâm tư thông minh nhạy bén một cách lạ thường.

Chỉ riêng những ngón tay mảnh dài lúc cầm đao chạm ngọc lại phát ra một sức mạnh lạ thường. Từng mảnh ngọc vụn rơi lả tả, những đường cong sắc sảo dần thành hình, thật sự làm cho người ta sinh lòng kính nể.

Càng nhìn lòng không khỏi sinh cảm khái nói: “Ta thật hy vọng có thể được như Viên phu tử, có một tuyệt kĩ để hộ thân, tương lai có thể tự lập môn hộ...”

Ngọc Châu hơi nhướng mày, cười nói: “Không biết bao nhiêu người hâm mộ tiểu thư, sao lại đột nhiên thốt ra những lời này?”

Nghiêu Xu Đình dùng mặt cọ cọ vào chú mèo con trong lòng, cô đơn nói: “Có gì để hâm mộ... Viên phu tử, ngươi nói nếu là cả ngày đối mặt với người giống như nhị ca ca
của ta, chỉ có kính sợ mà không thể nảy sinh thứ gì khác thì thực sự cực kì không thú vị...”

Ngọc Châu nhẹ giọng nói: “Bạch công từ tài năng xuất chúng, thông hiểu khá nhiều mặt, theo ta thấy, là một người đáng để tin cậy...”

Khóe mắt Nghiêu Xu Đình lại chán nản rũ xuống nói: “Theo ý ta thì cũng chỉ giống y như nhị ca của ta mà thôi, tuy rằng lòng luôn lo chuyện đại sự quốc gia nhưng nếu ở
chung thì sẽ luôn không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, khi cười cũng đều là cao thâm khó đoán, tình cảm đối với họ như nước chảy bèo trôi...”

Ngọc Châu ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Vậy dạng nam từ thế nào mới là loại người trọng tình cảm?”

Mắt Nghiêu Xu Đình sáng rực lên: “Đương nhiên là một nam tử phóng khoáng thích cười thích nói, nếu biết đá cầu hay thích ra ngoài vui chơi thì càng làm người ta thêm yêu...”

Nói đến chỗ này, Nghiêu Xu Đình tự cảm thấy bản thân dường như đã lỡ lời nên lập tức ngậm miệng lại. Nhưng dường như nghĩ đến điều gì, ôm mèo con siết vào lòng tự cười rúc rích...

Ngọc Châu cũng cười dời ánh mắt sang nơi khác, thay đổi đao chạm khác. Bộ dáng thiếu nữ ngẩn ngơ mơ mộng cười ngu ngơ như thế của Nghiêu tiểu thư cực kì giống Ngũ tỷ của mình, cũng chỉ có thiếu nữ không lo không buồn như thế mới có thể nhàn nhã ngồi trước cửa sổ, mỉm cười nhớ cậu chàng thiếu niên phóng khoáng đa tình...

Đáng tiếc Ngọc Châu lại không có cái phúc phận nhàn rỗi như thế, hiện tại chiếm cứ khắp tâm trí của nàng lại là một vị khác -- vị đó chính là Hộ Bộ Thị Lang Phạm đại nhân.

Nếu dược trạc đó sử dụng thủ pháp chạm khắc thì quá dễ giải quyết rồi. Nhưng vấn đề là điều tinh diệu ẩn bên trong dược trạc cần xử lý như thế nào thì nàng lại không hề biết.

Nếu muốn biết biện pháp giải quyết thực sự kĩ năng đó thì chỉ có một cách đó chính là hỏi kinh nghiệm của Phạm đại nhân, hiểu biết bí mật quan trọng bên trong.

Theo lời của Nghiêu tiểu thư vừa nói sắp tới sẽ có một tiệc trà, Phạm đại nhân cũng sẽ tham gia.

Thì ra Quảng Tuấn Vương được Phạm đại nhân tặng một toà Ngọc Sơn, nên buổi trà yến này là mời các vị bằng hữu có cùng sở thích đến cùng nhau chiêm ngưỡng. Nghiêu tiểu thư cũng thuộc hàng ngũ khách được mời, vừa rồi nàng ấy còn hỏi mình có được mời hay không, khi nghe Ngọc Châu nói không biết việc này, còn buồn bực nói: “Kỳ quái, Quảng Tuấn Vương đã cho người mang thiệp đến cho ngươi đầu tiên, vì sao ngươi lại không nhận được?”

Hiện tại nghĩ lại chắc chắn thiệp đó đã bị người ta giữ lại, mà người giữ là ai thì không cần nghĩ cũng biết.

Nếu là ngày thường, có người giải quyết ưu phiền giúp nàng như thế, nàng tất nhiên là vô cùng cảm kích, nhưng buổi trà yến lần này, Ngọc Châu quyết định lần này mình nhất định phải tham gia. Vì thế liền bảo Giác Nhi lại đến thông báo với quản gia mượn xe ngựa lần nữa, chuẩn bị ngày mai đến đó.

Nhưng chỉ một lát sau Giác Nhi trở về nói: “Tổng quản bảo là Thái Úy có dặn, ngày mai có gió to, thỉnh Viên phu tử tốt nhất nên ở phủ tĩnh dưỡng một ngày, không nên ra ngoài.”

Ngọc Châu nghe xong lập tức hiểu ngay, nếu muốn tham gia buổi tiệc trà lần này điều đầu tiên là phải được vị Thái Úy nào đó gật đầu. Vì thế hôm đó thời gian trễ một chút, Ngọc Châu nghĩ tới nghĩ lui, từ khi vào Nghiêu phủ đến tận bây giờ, lần đầu tiên hỏi thư phòng của Thái úy ở nơi nào. Sau đó, lấy một ống đựng bút bằng ngọc vừa mới chạm xong đến thư phòng của hắn.

Đứng ở ngoài cửa thư phòng, đợi thị vệ thông bẩm Thái úy xong, Ngọc Châu bước vào thư phòng.

Khi nàng nhẹ dạo gót sen đi vào thì đã thấy Nghiêu nhị thiếu đang vùi đầu vào đống sách vở thư từ, đợi sau khi viết xong một hàng chữ liền mỉm cười ngẩng đầu nhìn phía Ngọc Châu, hỏi: “Có chuyện gì tìm ta?”

Ngọc Châu đi qua, đem ống đựng bút đặt lên bàn, nhẹ giọng nói: “Mới khắc xong vật nhỏ này nên mang đến cùng Thái Úy ngắm thử.”

Nhưng Nghiêu nhị thiếu lại vươn vai, thoải mái tựa lưng trên ghế, dùng bút gõ gõ chóp mũi, hơi híp mắt nói: “Nhưng ta lại thấy không phải thế, là không có việc thì sẽ không đăng tam bảo điện đâu.”

Ngọc Châu mím mím môi, xoay người dựa vào bên cạnh bàn, nghĩ nghĩ, nghiêng mặt nói: “Đúng là có việc, tiểu nữ rất muốn cùng Nghiêu tiểu thư tham gia buổi trà yến ở
Quảng Tuấn Vương phủ, không biết Thái úy có đồng ý hay không?”

Nghiêu Mộ Dã hơi dương cằm, nhìn nữ tử xinh xắn tươi trẻ đang dựa vào bên cạnh bàn, thong thả ung dung nói: “Vậy chắc nàng cũng biết vì sao ta không đồng ý cho nàng đi?”

Ngọc Châu bất đắc dĩ, lại bước về phía trước vài bước, đứng thẳng ở trước người Thái úy, chậm rãi nghiêng người tới, tay vịn lên tay ghế hơi ngửa đầu khẽ nói: “Vốn chỉ muốn đến ngắm Ngọc Sơn, lại vô tình làm chàng hiểu lầm đi gặp người không liên quan, chỉ chút yêu cầu nhỏ thế này chàng cũng không đồng ý, nếu sau này thực sự gả cho chàng rồi, chẳng phải sẽ càng mất tự do?”

Bộ dáng thiếu nữ nũng nịu ngây thơ đến bực này làm cho Thái úy đại nhân nhất thời không thể chống đỡ, cảm thấy mình mang chú mèo con đến cho cô gái này thực sự là một hành động đúng đắn. Không ngờ vô tình lại học được vài phần bản lĩnh làm nũng, tựa vào bàn chân, mặt
nghiêng nghiêng oán hờn thật sự không ai có thể chống đỡ nổi. Vì thế, đưa tay lên kéo cô gái giống như chú mèo con mềm mại kia vào trong lòng ngực, ôm lấy chiếc eo thon nhỏ, mũi cọ vào chóp mũi của nàng, thì thầm vài câu mãi đến khi Ngọc Châu luôn mãi cam đoan lần này tham gia Trà Yến, quyết không nói bất cứ lời gì với Quảng Tuấn Vương ngoài câu chào hỏi, Thái úy đại nhân lúc này mới gật đầu, cho phép nàng tham gia buổi Trà yến ngày mai.

Nhưng vị Thái Úy đại nhân nào đó vốn không muốn tham gia trà yến lại bảo ngày mai quá rảnh nên Thái Úy nhất định đòi đi theo.

Đến sáng hôm sau, Nghiêu Xu Đình thấy nhị ca vốn dĩ không tham gia lại cũng muốn đi theo, hơi bĩu môi tựa hồ có chút không tình nguyện.

Khi đi vào phủ trạch của Quảng Tuấn Vương, mới phát hiện Dương Tố không ở bên trong phủ đãi khách, lại đứng ở trước cửa phủ, tựa hồ đang đợi chờ người nào.

Chờ khi nhìn thấy xe ngựa của Thái úy đi vào, hai vị nữ tử từ trên xe ngựa trước sau xuống dưới, mới lộ ra ý cười, cao giọng cười nói: “Mấy ngày trước đây nghe Thái úy nói Ngọc Châu cô nương ngọc thể không khỏe, còn đang lo là nàng sẽ không tới, hiện giờ nhìn thấy nàng thì sự lo lắng bao phủ trong lòng ta mấy ngày nay mới nhẹ được một chút.”

Ngọc Châu hơi mỉm cười, cũng không đáp lời, chỉ khẽ nghiêng người thi lễ với Quảng Tuấn Vương, sau đó đứng ở phía sau Nghiêu Mộ Dã.

Bộ dạng ngoan ngoãn như thế đã làm khóe miệng Thái Úy khẽ cong, có thể thản nhiên mà thong dong mà đối diện với người bạn thân trước mắt đang si mê nhìn chăm chú và xum xoe nữ nhân của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play