Khi Tiêu Phi nghe được lời này không khỏi cả kinh, vội hỏi vì sao Ngọc Châu lại nói ra lời này?

Ngọc Châu liền đem ý nghĩa của chiếc vòng ngọc này giải thích cho Tiêu Phi nghe, sau khi nghe xong sắc mặt của Tiêu Phi tái nhợt, chán ghét nhìn vòng ngọc trong tay của Ngọc Châu, nàng kích động đứng bật dậy, đi qua lại vài vòng nói: “Chẳng lẽ... Là Hoàng Hậu nương nương...”

Ngọc Châu lắc đầu nói: “Sự việc bên trong như thế nào muội cũng không dám khẳng định, cũng mong nương nương đừng tùy tiện phán đoán, có lẽ là có người lợi dụng Hoàng Hậu không biết chuyện, tới độc hại tỷ tỷ cũng không biết được.”

Nghe thế Tiêu Phi cười khổ: “Đúng vậy, ta xuất thân không cao, trong cung không có ai làm chỗ dựa, mỗi một câu nói ra đều cần phải cẩn thận chặt chẽ, nếu là bước sai một bước, ngay cả Hoàng Thượng cũng không thể bảo vệ được ta...”

Nói xong nàng nhẹ nhàng vén làn váy lên, để lộ nửa đầu gối sưng đỏ bên trong.

Ngọc Châu hít một hơi, hỏi: “Tại sao lại như vậy?”

Tiêu Phi cười, “Hôm qua ở buổi yến tiệc rượu chỉ nhất thời sơ ý làm vỡ Ngọc trản nhị long diễn châu mà Bạch quý phi chuẩn bị dâng cho Hoàng Thượng, quý phi lập tức bật khóc, Hoàng Thượng không đành lòng, liền phạt ta quỳ ở Bàng Trắc điện đến nửa đêm...”

Ngọc Châu nghe thế, mới hiểu được vì sao hôm nay Nhị tỷ uể oải bước đi tập tễnh như thế. Thì ra sự sủng ái của hoàng đế được chia làm ba phần bảy loại. Bạch quý phi xuất thân từ đại gia tộc là Bạch gia, trách phạt một phi tử xuất thân từ thương nhân để bình ổn sóng gió chốn hậu cung đối với hoàng đế mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi...

Nói tới đây, Tiêu Phi cũng không nói tiếp nữa. Ngọc Châu mím chặt môi, nói: “Tỷ tỷ nếu từ nay về sau không mang chiếc vòng ngọc này, thì chỉ sợ kẻ thù ẩn trong bóng tối sẽ còn tiếp tục bày kế để hại tỷ tỷ, chi bằng để Ngọc Châu chạm khắc một cái giống y như thế này mang đến thay thế, vì thế vòng ngọc này hãy để muội mang về, nếu có thể hãy nương cớ cáo ốm, nằm trên giường mấy ngày, đợi mấy ngày sau tìm cách mời muội muội tiến cung một chuyến.”

Tiêu Phi lập tức gật đầu đồng ý, lời mà hai tỷ muội cần tâm sự cho dù có ngồi ròng rã mấy ngày cũng chưa chắc nói xong. Sau đó nhìn thấy Thái Dương đang nghiêng dần về phía Tây, chiều đã dần buông xuống, đã đến giờ khách lạ phải rời hoàng cung, Ngọc Châu cũng không thể không từ biệt Tiêu Phi nương nương.

Nhưng Tiêu Phi vẫn không ngừng lo lắng quan tâm Ngọc Châu, vẫn nói: “Ta hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, không có cách để bảo vệ muội. Nghiêu nhị thiếu vốn bạc tình, lúc ta hầu hạ thánh thượng mới biết được. Lúc trước muội muội của thánh thượng cùng hắn kết tư tình, vẫn bị hắn vô tình vứt bỏ, ngay cả khi công chúa khóc lóc kể lể với Hoàng thượng cuối cùng cũng rơi vào kết cục bị hòa thân phương xa. Nữ tử hoàng gia còn bị đối xử như thế, thì càng đừng nói đến chuyện lén lút mờ ám như thế này! Cho nên nếu muội muội tìm được cơ hội nhất định phải mau chóng rời khỏi Nghiêu phủ, tuyệt đối không thể nảy sinh tình cảm... Bằng không cuối cùng bị tổn hại đó là chính bản thân muội...” Trong lời nói của Tiêu phi hoàn toàn không hề che dấu ác cảm với vị Nghiêu Thái Úy nào đó.

Ngọc Châu hơi mỉm cười nói: “Lời tỷ tỷ dạy, muội muội đã ghi nhớ kỹ, thỉnh tỷ tỷ yên tâm.”

Khi rời khỏi cửa cung, Ngọc Châu nhìn về phía cánh cửa hoàng cung đã bị đóng kín, âm thầm thở dài một hơi thật sâu.

Nhị tỷ từ trước đến nay thông tuệ, nhưng hiện tại nghĩ lại, năm đó cũng chỉ vì bị một chữ tình làm hại, nếu không phải vì quá đau lòng thì có lẽ sẽ không nhận lời tổ mẫu vào cung trở thành tú nữ...

Khi quay trở lại Nghiêu phủ, Ngọc Châu xuống xe ngựa, trở lại trong sân viện của mình, vẫn chưa kịp bước vào cửa đã nghe được từ bên trong viện truyền đến tiếng mèo kêu.

Ngọc Châu vừa bước vào viện nhìn thấy, thì ra bên trong bọn nha hoàn đang ngồi ở đình viện trêu đùa một con mèo lông trắng như tuyết,

Chú mèo kia thoạt nhìn chỉ mới vừa đủ tháng, đang cọ cọ mình vào chân của một nha hoàn, có lẽ muốn bò lên đầu gối để dễ bề nũng nịu.

Thấy Ngọc Châu bước vào, tiểu nha hoàn vội vàng ôm mèo con đi tới cười thi lễ nói: “Thái úy đại nhân vừa sai người mang chú mèo con này đến đây, nghe nói là vật
quý bên Thát Đát tiến cống. Tiểu thư xem bộ lông của nó đây này, mềm mịn lạ thường. Thái Úy bảo để tiểu thư nuôi để giết thời gian, tiểu thư thấy nên đặt tên gì cho nó
đây nhỉ?”

Ngọc Châu đang ngẫm nghĩ, thì thấy một người hầu đang bưng đến một mâm bánh quai chèo mới vừa chiên xong vẫn còn giòn tan nóng hôi hổi, nói: “Vậy kêu bánh quai chẻo đi!”

Cái tên tùy ý như thế làm tiểu nha hoàn nghe xong sửng sốt, chú mèo sang quý đến bực này lại mang cái tên đầy mùi dầu mỡ như thế...

Ngọc Châu sờ sờ đầu chú mèo con, liền xoay người bước vào phòng. Bắt đầu lục tung rương sách nhỏ của mình lên. Lúc trước khi nàng còn ở Tiêu phủ, không chỉ tiện tay mang theo công cụ, còn mang theo vài quyển sách trân quý ghi chép về kĩ thuật chạm ngọc của tổ phụ, nhanh chóng từ quyển sách cổ đó tìm được ghi chép về dược trạc.

Nhưng bên trong sách cổ chỉ ghi chép kiểu dáng, lại không có phương pháp tạo hình cụ thể, nên hiện tại cần phải cân nhắc thật kỹ.

Khi Thái úy bước vào trong phòng, nhìn thấy chính là tình huống người ngọc đang ngây người.

Trên người Ngọc Châu vẫn còn mặc hoa phục khi ra ngoài, đang ngơ ngác ngồi ở bên cạnh bàn, trước mặt đặt mấy tấm phác họa ngọc cụ, trong miệng lại cắn ngòi bút, mắt thấy hàm răng của nàng đã bị mực nước nhiễm đen...

Nghiêu Mộ Dã chưa từng thấy qua tình huống cô gái này vùi đầu vào nghiên cứu, hiện tại nhìn thấy thật sự là một si cuồng, thậm chí hiện tại đang uống mực cũng đều
không biết!

Vì thế sải bước đi qua, duỗi tay đoạt lấy bút lông, lại đem chiếc gương nhỏ trên bàn đặt trước mặt nàng.

Hôm nay Ngọc Châu thật sự đã gặp phải vấn đề khó khăn, nhất thời nghĩ đến nhập thần, cho nên thuận tay làm theo thói quen cũ. Chỉ là ngày thường nàng vẽ đều là dùng bút lòng nhỏ và mảnh chuyên dùng để vẽ tranh, nên có lỡ cắn cắn đầu bút cũng không sao, nhưng hôm nay thuận tay lấy là bút lông sói chuyên dùng để vẽ chữ trên án thư, khi ngậm vào miệng thì mực đen dính đầy miệng, ngay cả chính nàng vừa nhìn thấy cũng giật bắn mình!

Trong lúc nhất thời xấu hổ đến mức gần như muốn tìm đại cái lỗ nào chui xuống, nhanh chóng chạy đến phía sau bức bình phong bắt đầu súc miệng.

Nghiêu Mộ Dã lại bị hành động của nàng làm bật cười sang sảng, cơn tức giận vô cớ vừa rồi ở chỗ mẫu thân và muội muội vì chuyện này đã tan đi không ít.

Chờ Ngọc Châu rốt cuộc rửa mặt xong, che lại khăn ra tới, Thái úy liền ôm lấy eo nàng nói: “Nghĩ gì đến nhập thần như thế?”

Ngọc Châu thật ra có chuyện muốn nhờ, vì thế ngẫm nghĩ nói: “Cuộc thi đã sắp đến gần, không biết đến lúc đó sẽ tỷ thí loại ngọc chất nào, cho nên muốn thỉnh Thái úy giúp Ngọc Châu chuẩn bị một số ngọc tốt của Nam Vực, không biết như thế có đường đột lỗ mãng hay không?”

Thái úy hôn lên đôi môi anh đào vẫn còn nhàn nhạt mùi mực của nàng nói: “Nếu không chuẩn bị cho nàng, chẳng phải nàng sẽ buồn đến mức bưng luôn nghiên mực uống điên cuồng? Ta kêu nội giám mang đến cho nàng là được.”

Bởi vì có việc cầu người, Ngọc Châu nhất thời cũng không tiện đối đãi lãnh đạm, vì thế hỏi chú mèo con kia từ đâu tới.

Thái úy nói: “Từ trong cung ôm về hai con, một con cho Xu Đình, một con cho nàng, làm bạn giải sầu... Nhưng nha đầu kia lại không thích mèo, có lẽ nàng phải nuôi hai con rồi.”

Ngọc Châu nói: “Mèo con đáng yêu như thế, sao Xu Đình không thích?”

Thái úy hừ lạnh một tiếng: “Mấy thiếu nữ non choẹt như các cô xem mấy vở diễn trên phố quá nhiều, hết đứa này đến đứa kia ăn vạ nói không gả. Bát tự của Bạch thiếu đã mang đến, con bé lại ngang bướng nhất định đòi không gả, đòi xuống tóc đi tu, nếu như thế thì am ni cô đâu có thức ăn mặn, vô duyên vô cớ bạc đãi chú mèo tội nghiệp
này, chi bằng để nàng nuôi thì tốt hơn!”

Ngọc Châu nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài thấy, là thật. Xuất hiện thêm một chú mèo con lông trắng, đang bò lên bò xuống giàn dây nho.

Nhớ tới tiếng khóc ở hậu hoa viên ngày ấy, Ngọc Châu khẽ thở dài.

Đừng nói nữ tử nhà thương nhân hèn hạ, cho dù là nữ tử nhà thế gia thì như thế nào? Cũng có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ.

Nhưng tiếng thở dài này đã làm Thái Úy nhướng mày, kéo tay nàng đến cạnh bên giường ngồi xuống nói: “Hôm nay không có việc gì, ta chỉ muốn hỏi nàng một chút, nhóc con Xu Đình đó vì sao không muốn gả cho Bạch thiếu?”

Ngọc Châu nao nao: “Nghiêu tiểu thư chưa bao giờ tâm sự gì với Ngọc Châu, nhưng Bạch thiếu tuấn tú lịch sự, con đường làm quan thênh thang không giới hạn, phẩm tính có lẽ cũng không xấu, chỉ là... Là Nghiêu tiểu thư chỉ đơn thuần không thích ngài ấy mà thôi...”

Nghiêu Mộ Dã nghe xong lời này, lại bật cười: “Hoang đường, mấy cô nương như các cô chỉ dựa vào những mơ mộng hoang đường thì làm sao biết nam tử nào sẽ thích
hợp với chính mình, nếu con bé bỏ qua mối nhân duyên của Bạch thiếu lần này thì tương lại nhất định sẽ hối hận. Con bé còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, bình thường nàng rảnh rỗi đến khuyên bảo nó.”

Ngọc Châu cũng vì nhất thời mệt mỏi, lại cảm thấy Thái úy nói nghe thật chói tai, nên nằm trên giường nhắm mắt lại mềm giọng nói: “Đúng vậy, ngay cả nam tử trên thế
gian này phần lớn cũng không biết cái gì thích hợp với chính mình, nên mới cần phải cưới tam thê tứ thiếp về, thử tính nết từng người mới biết bản thân mình thích loại nào, còn nữ nhân chỉ được phép thử một lần thì làm sao biết ai mới là người thích hợp với mình?”

Thái úy nghe xong lời này, cười nhạt đầy giận dữ: “Đúng là cái miệng uống mực nước nhiều nên ngụy biện trôi chảy quá nhỉ, nhưng Châu nhi đã có điều không biết, thử một lần nếu không ổn, nhưng điểm diệu kì giữa nam và nữ đó chính là ăn xong rồi nghiện, vợ chồng quen hơi, hay bây giờ ta với nàng ‘thử’ với nhau thêm lần nữa xem giữa chúng ta có ‘hợp’ nhau hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play