๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chỉ là sự bổ sung này khiến y hơi run sợ, đây há chẳng phải là phép thuật

Tây Phương? Con người vốn e ngại những điều không rõ nguồn gốc. Điều

khiến Phạm Nhàn thờ ơ hơn, là những thay đổi từ quyển sách nhỏ ấy mang lại

vẫn chưa đủ để giải quyết quá nhiều vấn đề, tốc độ bổ sung quá chậm, mức độ

tiến bộ quá nhỏ...

Hạng nhì thiên hạ, dường như mãi mãi chỉ có thể là hạng nhì.

Có khoảnh khắc, thậm chí Phạm Nhàn nghĩ mình đã phạm sai lầm lớn. Cho

dù là Khổ Hà, Tứ Cố Kiếm, Diệp Lưu Vân hay Hoàng đế bệ hạ, những nhân vật

tầm cỡ nhất nhân gian, cho dù ý chí kiên định hay tu luyện chăm chỉ chắc chắn

vượt xa bản thân, những vị Đại tông sư ấy chỉ tập trung vào việc tu luyện tuyệt

học cả đời, chưa bao giờ có tâm tư lung tung.

Bản thân y học quá nhiều thứ, biết quá nhiều thứ, quá rối rắm.

Phạm Nhàn cảm thấy, có lẽ sau này Thập Tam Lang và Đóa Đóa vượt qua

trở ngại kia sẽ dễ dàng hơn mình. Có lẽ đây chính là tâm ý mà Tứ Cố Kiếm

từng nói, tâm ý của y vẫn không bằng hai người kia. Bởi vì y quá sợ hãi, nên bất

chấp tất cả để tìm cách khiến bản thân mạnh mẽ hơn.

Loại cố ý này có lẽ dễ dàng, nhưng y thực sự sợ hãi, y sợ chết, y sợ người

mình quan tâm sẽ chết.

"Ngày mai ta phải trở về kinh đô." Khóe môi Phạm Nhàn bỗng nhoẻn cười,

nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần Đông Di thành không loạn, ít nhất thiên hạ hiện tại vẫn

đang thái bình, ta cần gì phải quan tâm nhiều chuyện như vậy?"

Đúng vậy, Đông Di thành quy phục lãnh thổ Khánh Quốc, dù có những đợt

náo động liên tiếp không ngừng, nhưng bị sức mạnh quân sự hùng hậu của

Khánh Quốc áp chế, phối hợp với thượng tầng Đông Di thành, hoàn toàn không

thể gây ra sóng gió lớn.

Hoàng đế vẫn tin tưởng Phạm Nhàn như trước, Trần Bình Bình sắp rời kinh

dưỡng lão, Phạm Nhàn nghĩ tới đó, đứng thẳng hướng về gió biển, cảm thấy vô

cùng thoải mái. Cho dù Ngũ Trúc Thúc có về hay không, dường như cứ thuận

theo dòng chảy, giữa y và Hoàng đế luôn tìm được con đường thứ hai.

Đổ máu không phải là cần thiết.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đổ máu là cần thiết.

Khi gió thu đầu mùa bắt đầu thổi qua đồi núi phía sau Đông Di thành, cuối

cùng Phạm Nhàn cũng xử lý xong phần lớn công việc trong Đông Di thành, chờ

đợi Đại hoàng tử và Vân Chi Lan trở về. Lần đầu tiên xảy ra biến động lớn sau

khi Đông Di thành đầu hàng, dân biến ở Tiểu Lương quốc đã bị dập tắt nhờ sự

hợp tác của các bên. Ngọn lửa mà đại nho Cô tiên sinh tự thiêu đốt đã nhanh

chóng bị máu lửa dập tắt, không kịp lan rộng.

Tổng cộng có hơn bốn trăm người Tiểu Lương quốc đã chết, những người

Đông Di hào hùng này đã không may nằm trong vũng máu.

Phạm Nhàn xem qua tấu chương, dặn dò một số việc với Đại điện hạ rồi leo

lên đoàn xe rời Đông Di thành, trở lại kinh đô trình báo công việc.

Chinh phục một vùng đất, điều đem lại chính là những bận rộn căng thẳng

và tàn sát hàng ngày của các thần tử viễn chinh.

Sau khi Đại hoàng tử và Phạm Nhàn chia tay, Đại hoàng tử dẫn quân đóng

giữ, lạnh lùng quan sát mọi động tĩnh trong Đông Di thành. Lúc này cả hắn và

Phạm Nhàn đều cảm thấy thế cuộc đã định, cứ thế từ từ làm việc, dù là triều

đình Nam Khánh hay là đại thế thiên hạ đều nằm trong tầm kiểm soát.

Cho nên tâm trạng hai người khá tốt. Vào mùa thu se lạnh, tâm trạng cũng

vô cùng thoải mái, vứt bỏ mọi phiền muộn.

Thậm chí Phạm Nhàn còn có thể tạm thời không cần cân nhắc vấn đề của

Thập Gia thôn. Đối với vị Hạ Tông Vĩ đang nổi mật trong triều, trong mắt y chỉ

là một tên hề, không ảnh hưởng gì.

Hôm nay là ngày lành, những ngày gần đây đều là những ngày tốt đẹp hiếm

có trong đời Phạm Nhàn.

Đoàn xe màu đen của Giám Sát viện rời Đông Di thành, chậm rãi di chuyển

trên đường về kinh. Phạm Nhàn không vội về kinh, ngắm nhìn cảnh vật xung

quanh vàng óng ánh rực rỡ, lá cây đủ màu rực rỡ và núi đồi thu phủ màu sắc

dầu như tranh vẽ, thực sự thú vị.

Dĩ nhiên, máu vẫn không ngừng chảy dọc đường. Là quyền thần Khánh

Quốc, chủ nhân Kiếm Lư, đại diện cho kẻ xâm lược, con tư sinh được Khánh

Đế sủng ái nhất, trên đường về kinh tất nhiên Phạm Nhàn trở thành mục tiêu tấn

công của các nghĩa quân, loạn dân của các nước chư hầu xung quanh Đông Di

thành.

Có lẽ không nên gọi là loạn dân, mà là nghĩa sĩ. Những kẻ vì nghĩa diệt

gian, không chịu đầu hàng trong Đông Di thành, can đảm vào rừng núi chiến

đấu với quân xâm lược Khánh Quốc, phần lớn là giang hồ hiệp khách. Những

người có võ nghệ này rất trực tiếp bảo vệ chuẩn mực đạo đức của mình.

Không biết những người này làm thế nào điều tra được thời gian Phạm

Nhàn rời Đông Di thành, nắm được lộ trình đoàn xe Giám Sát viện quay về

kinh, dọc đường liên tục tập k

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play