๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vậy nên Phạm Nhàn không ngạc nhiên khi Thập Tam Lang không thể theo

đuổi công pháp bá đạo. Y chỉ ngạc nhiên trước trí tuệ của Thập Tam Lang, chỉ

trong thời gian ngắn đã nhận ra sự nguy hiểm của nó và từ bỏ.

"Nếu lúc nãy ta không tránh kịp, ngươi có giết ta không?" Phạm Nhàn mỉm

cười châm chọc.

Vương Thập Tam Lang im lặng một lúc rồi lắc đầu. Hắn mệt mỏi, ngồi

phịch xuống cát ướt ven biển. Dù trông đơn giản nhưng để phóng ra tốc độ và

sự quyết liệt đó đã tiêu tốn quá nhiều sức lực của hắn.

Trong thời gian ngắn, Thập Tam Lang không thể đâm thêm một kiếm nữa,

giống như Ảnh Tử chỉ có thể đâm một kiếm về phía Tứ Cổ Kiếm.

Phạm Nhàn thừa hiểu điều này, chậm rãi tiến tới bên cạnh Vương Thập Tam

Lang, mang theo một thứ tâm trạng khó diễn tả mà nói: "Rất nhiều người đều

nói tham thì thâm, ngay cả ngươi cũng có phán đoán như thế, ta vẫn luôn cho

rằng nhiều nghề càng tốt, hay là ta sai rồi?"

Trong ánh mắt y lóe lên vẻ nghi hoặc: "Thiên hạ tứ Đại tông sư, cộng thêm

vị thúc thúc mù của ta, trong năm môn tuyệt nghệ ta nắm giữ được bốn, ngay cả

Lưu Vân Tán Thủ của Diệp gia cũng đã lĩnh hội được phần nào bí quyết."

Y ngồi xuống trước mặt Vương Thập Tam Lang, nhíu mày nói: "Thiên hạ,

không, phải nói từ xưa đến nay, chỉ riêng có mình ta học được nhiều tuyệt học

như thế này. Nhưng hôm nay bị một kiếm của ngươi đánh lui, ta học nhiều thế

có ích lợi gì?"

"Có thể học được nhiều như vậy, đã chứng tỏ ngươi là người đáng sợ nhất

trên đời này." Vương Thập Tam Lang tính tình đơn giản chứ không phải là kẻ

ngu xuẩn, hắn cực kỳ nhạy bén nhận thấy cảm giác thất bại dần dâng lên trong

lòng Phạm Nhàn, nhìn vào đôi mắt y nói: "Bất kỳ môn võ công nào, cũng đòi

hỏi chúng ta phải dồn hết tâm trí, tu hành cả đời mới có thể hoàn thiện, huống

hồ đó là những tuyệt học do các vị Đại tông sư để lại... Đại nhân luyện được

bốn môn đến mức tinh diệu có thể trong vòng hai mươi mấy năm ngắn ngủi đã

quá đủ để khiến người ta kinh ngạc ngợi khen rồi."

Tuy Phạm Nhàn luyện được bốn tuyệt học của Tứ Đại tông sư, nhưng trước

một kiếm này của Vương Thập Tam Lang vẫn phải lui bước. Y không khỏi liên

tưởng đến cảnh giới của Tứ Cố Kiếm, cùng với cảnh giới của Hoàng đế, trong

lòng dâng lên nỗi u uất khó nén nổi.

Vương Thập Tam Lang nhìn thẳng vào đôi mắt y, nhẹ nhàng nói: "Ngươi

thông minh tuyệt đỉnh, đặc biệt nền tảng võ công vững chắc, lại thêm vận may

cực tốt... ngươi nên là người lợi hại nhất trên đời này."

"Ngộ tính của ta chỉ ở mức trung bình, nhất là khi so với ngươi và Hải

Đường Đóa Đóa." Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu, nói: "Điều ta có thể dựa vào

chỉ là hai chữ cần mẫn, dù có nỗ lực gấp đôi bây giờ thì sức người vẫn có lúc

cùng cực, ta vẫn không thể đâm thủng tờ giấy ấy."

Ngày hôm nay, đối mặt với nhát kiếm như từ thiên ngoại của Vương Thập

Tam Lang, y vẫn có thể né tránh một cách dễ dàng, hơn nữa y vẫn luôn giấu

trong tay áo, trong cơ thể những tuyệt kỹ ấy, đặc biệt với tính cách chiến đấu

quỷ quyệt, cộng thêm những mưu kế tinh vi mà Giám Sát viện giao cho...

Y tự tin rằng, dù đối mặt với bất kỳ cao thủ cửu phẩm nào trên đời, y cũng

có thể đánh bại đối phương. Cho dù là Vương Thập Tam Lang, Hải Đường, hay

Lang Đào, Vân Chi Lan, một khi giao đấu, người chết nhất định là đối phương.

Sau khi Diệp Lưu Vân rời bỏ cõi đời này, dù về quyền lực hay võ công,

không thể nghi ngờ gì Phạm Nhàn chính là người thứ hai trong thiên hạ.

Vương Thập Tam Lang cũng từ lúc vừa rồi Phạm Nhàn nhẹ nhàng tự nhiên

lui bước, cảm nhận được điểm này, trong lòng dấy lên ý chí lẫm liệt. Hắn nhìn

Phạm Nhàn, vẫn không hiểu nổi, đối phương chỉ là một thanh niên hai mươi

mấy tuổi, làm thế nào có thể nâng cao tu vi đến cảnh giới như bây giờ.

Cảnh giới của ba thanh niên trẻ tuổi trong thiên hạ hiện giờ tương đương

nhau, chỉ là Phạm Nhàn tàn nhẫn và nhiều thủ đoạn hơn hai người kia.

"Lúc đó ngươi lui bước như thế nào?" Vương Thập Tam Lang nheo mắt hỏi.

Phạm Nhàn im lặng rất lâu, không đáp, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm vào

những ngọn sóng trắng xô đẩy nhau trên mặt biển. Đã lưu lại ở Đông Di thành

bao ngày đêm, quyển sách nhỏ Khổ Hà đại sư để lại đã khắc sâu vào tâm trí y,

mỗi khi ngồi suy ngẫm bên bờ biển, những lời ấy lại tuôn chảy vào đầu y, dù

chưa hiểu hết ý nghĩa nhưng thật kỳ diệu, chỉ cần suy nghĩ, dường như bên

trong và bên ngoài cơ thể liền bắt đầu cộng hưởng.

Thân thể y nhẹ bẫng, động tác nhanh hơn, chân khí trong mình phục hồi

cũng nhanh hơn, như thể trong vũ trụ có một thứ nguyên khí vô hình vô sắc, sẵn

sàng bổ sung cho y theo ý niệm.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play