๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn lại đến bờ biển ngoài Đông Di thành. Y nhắm mắt, ngồi trên

tảng đá, nhìn sóng biển trắng xoá đang lên xuống êm đềm, như thể thấy được

trong đó đôi mắt lạnh lùng vô tình của Tứ Cố Kiếm.

"Cứ đẩy ta về phía con đường ấy, ngươi có nghĩ ta sẽ rất đau khổ không?"

Phạm Nhàn hỏi bóng dáng Tứ Cố Kiếm trong sóng biển.

Tứ Cố Kiếm như đáp lại: "Ta có bắt buộc phải yêu ngươi và người Khánh

Quốc hay không?"

Phạm Nhàn lắc đầu.

Tứ Cố Kiếm nói tiếp: "Vậy ngươi đau khổ hay Khánh Quốc hỗn loạn, liên

quan gì đến ta?"

Phạm Nhàn nhìn sóng biển cười nói: "Ta có thể chịu khổ, nhưng không thể

chết, hơn nữa Khánh Quốc không thể hỗn loạn, ta yêu Khánh Quốc nhiều hơn

Đông Di thành của các ngươi."

"Là Đông Di thành của chúng ta."

"Ta là người Khánh Quốc."

"Ngươi không phải người Khánh Quốc, ngươi là người của thiên hạ."

Phạm Nhàn chậm rãi tỉnh dậy từ giấc mơ, nghĩ thầm bản thân thực ra không

phải là người của thiên hạ này, nhưng sao vẫn không nỡ rời xa người trong thiên

hạ này. Chẳng lẽ... đây là chủ nghĩa lý tưởng mà mẫu thân để lại trong cơ thể

này, cuối cùng đã bắt đầu lan tỏa?

Mỗi người hãy làm hết sức mình, còn lại là số phận. Nếu không thể ngăn

chiến tranh đổ máu, không thể thay đổi dòng chảy lịch sử, thì hãy rời bỏ thế giới

này, sống cuộc đời bình lặng của riêng mình.

Chắc phải suy nghĩ như vậy.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vấn đề Đông Di thành vẫn rắc rối và nhạy cảm, không phải ai cũng có thể

chấp nhận chuyện đột ngột trở thành con dân Khánh Quốc. Thương nhân thì

tham lam, kỹ nữ thì vô tình, nhưng ngay cả những người trong phố buôn, lầu

xanh cũng rất khó chuyển biến ngay lập tức. Đây không giống làm ăn mua bán,

sống chết cần giao phó cho người thân quen chứ không phải khách lạ. Cũng

không giống kiếm khách nơi thanh lâu, làn môi son ngàn người nếm. Thật ra

các trong lòng các cô nương vẫn mong có một kết thúc.

Đặc biệt là các nước chư hầu dưới sự khống chế của Đông Di thành đã có

dấu hiệu bất ổn. Tống Quốc gần Yến Kinh còn tạm chấp nhận được vì quan lại

quý tộc đã quen với uy thế quân Yến Kinh, không dám phản kháng. Còn một số

nước nhỏ cách xa Khánh Quốc, vừa nghĩ đến việc sắp mất quyền lực và đặc

quyền, trở thành con tin vô dụng ở kinh đô Nam Khánh đã âm thầm làm một ít

chuyện.

Lực lượng của những chư hầu nhỏ bé này không mạnh mẽ nên họ lựa chọn

những thủ đoạn âm hiểm, âm thầm kích động dòng nước ngầm trong dân gian,

rải mục tiêu vào tâm tình của dân Đông Di. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, các

cuộc phản kháng khắp nơi đã trở nên dữ dội và thường xuyên hơn những ngày

trước.

Điều này nằm trong dự liệu của Phạm Nhàn, muốn tiếp nhận Đông Di thành

hòa bình vốn không phải việc nhỏ có thể hoàn thành trong một sớm một chiều,

đây là sự kiện lớn nhất xảy ra trong thiên hạ hai mươi năm qua.

Bát Xử Giám Sát viện viện đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nhiều quan văn, lần

lượt tiến vào Đông Di thành, cùng Kiếm Lư, phủ thành chủ phối hợp tung ra

từng đợt tuyên truyền nối tiếp nhau. Thêm vào đó là sự trợ giúp của mật thám

Tứ Xử và gian tế mua chuộc ở các nước, cộng thêm Đông Di thành thuận thế

hành động, tuyên truyền về hòa bình, không chiến tranh, cùng thịnh vượng... ào

ào nổi lên.

Còn khi trấn áp các cuộc phản kháng, tránh để chúng trở thành binh biến

vượt tầm kiểm soát, thì cần Đông Di thành tự ra tay. Phạm Nhàn không muốn

bộ máy quốc gia Khánh Quốc can thiệp vào Đông Di thành quá sớm. Một khi

đổ máu, lòng căm hận của người Đông Di sẽ sâu sắc hơn, tình thế sẽ vượt tầm

khống chế.

Đã có ba đội nghĩa quân bị trấn áp, dĩ nhiên những đội nghĩa quân ấy cũng

chỉ là hơn trăm tên cường đạo trên núi rừng. Mười hai đệ tử Kiếm Lư, có mười

người bị Phạm Nhàn phái đi dẹp loạn, truyền đạt chính sách. Hiệu quả ra sao thì

Phạm Nhàn vẫn đang chờ phản hồi.

Do tình hình bất định, lại thêm tâm lý chống đối vốn có của người Đông Di,

một số thương hội thế lực hùng hậu trong thành cũng bắt đầu dao động. Đối mặt

xu thế ấy, Phạm Nhàn trực tiếp liên kết với Lý Bá Hoa, nhị đệ tử Kiếm Lư,

dùng áp lực kép của Thái Bình tiền trang và Nội Khố trực tiếp răn đe mọi dị

động của thương nhân.

Đồng thời, Phạm Nhàn cùng sứ đoàn khẩn tấu mười bảy tấu chương lên

Hoàng đế bệ hạ xin chỉ thị, đồng thời bí mật tấu dò hỏi về việc sắp xếp con tin

của các chư hầu, có nên hạ thấp cấp bậc, tránh thúc ép các Vương công tuyệt

vọng mà làm chuyện điên rồ.

Thu phục một vùng đất không phải việc có thể hoàn thành bằng một chữ ký

trên giấy, mà phụ thuộc vào việc thu phục ý chí và tâm trí của người dân nơi

đây, điều này cần nhiều năm, thậm chí hàng chục năm, hơn trăm năm.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play