๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Làng vẫn còn rất yên bình, nhưng tương lai chắc chắn sẽ rất rực rỡ. Cho dù

chuyện bên trong triều đình Khánh Quốc phát triển ra sao, có xảy ra chiến tranh

lớn hay không, Phạm Nhàn vẫn luôn giữ một thái độ:

Nội Khố không phải Nội Khố, nó đến từ thế giới xa xôi để phục vụ dân

chúng đương thời, chứ không thể trở thành căn cứ hậu cần cho tham vọng của ai

đó.

Chắc chắn Diệp Khinh Mi cũng nghĩ như vậy.

Bị người khác sát hại rồi dùng tài sản của mình để chinh phục thiên hạ, nếu

Diệp Khinh Mi biết được điều này, hẳn sẽ đau lòng lắm.

Phạm Nhàn rất thương xót người mẹ chưa từng gặp mặt của mình. Càng

thương xót, càng không muốn khiến mẹ đau khổ.

Nếu không thành, hủy cũng được.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong gian nhà nhỏ yên tĩnh, con người cũng yên tĩnh, trái tim cũng đau

nhói. Phạm Thượng thư ánh mắt thương xót, dịu dàng nhìn đứa con cúi đầu im

lặng. Sau khi trầm ngâm một lúc ông khẽ hỏi: "Không nói tới Trần Bình Bình,

chỉ hỏi con, kể từ khi quyết định bước chân vào Thập Gia thôn, chắc hẳn con đã

biết chuyện cách đây nhiều năm. Với chuyện đó, con định xử lý thế nào?"

Phạm Nhàn không trả lời mà hỏi lại: "Ngài nghĩ ra từ khi nào ạ?"

"Có lẽ là sau phản loạn ở kinh đô." Sắc mặt Phạm Kiến trầm tĩnh: "Trước

đây dù có nghĩ tới cũng không muốn nghĩ theo hướng đó. Dẫu sao Hoàng đế bệ

hạ vẫn là Hoàng đế bệ hạ, ta là thần tử của hắn."

"Con đã suy nghĩ theo hướng đó từ rất lâu rồi." Phạm Nhàn cay đắng nói:

"Vì lúc ấy con đã đoán ra thân thế của mình, nhưng không hề có cảm tình tốt

với Hoàng đế bệ hạ, nên suy nghĩ theo hướng đó, tâm lý con có thể chấp nhận

được. Nhưng mà..."

Y thở dài, giọng khẽ khàn: "Nhưng sau đó bệ hạ càng ngày càng tốt với con,

con càng không muốn nghĩ theo hướng đó, mặc dù biết rõ ngoài người ấy ra,

trên đời này không ai có thể sát hại Diệp Khinh Mi."

"Nhưng con không muốn tìm hiểu theo hướng đó." Lông mày Phạm Nhàn

nhíu chặt: "Bởi đây là lần đầu con cảm thấy bối rối. Con từng nói với ngài, con

không cho phép ai khống chế mình, ý chí của con đủ mạnh mẽ, không bao giờ

dao động vì ngoại vật, nhưng trong chuyện này, con thực sự bắt đầu dao động."

Y ngẩng đầu, hơi bất đắc dĩ nhìn phụ thân một cái, hỏi: "Nếu đứng ở vị trí

của con, ngài sẽ làm thế nào?"

Về vấn đề này, tại bờ sông Lưu Tinh ở kinh đô, bên cạnh ngôi mộ lớn, Phạm

Nhàn đã suy nghĩ khá rõ ràng. Nhưng với chuyện này, Phạm Kiến cũng có tư

cách phát biểu nên Phạm Nhàn đến Thập Gia thôn, tới Ngư Tràng của Khánh

Quốc để lắng nghe lời dạy của phụ thân.

Sau khi im lặng rất lâu, Phạm Kiến nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Con cần tự hỏi

bản thân, rốt cuộc con đối xử với Hoàng đế bệ hạ ra sao."

"Điều đó phụ thuộc vào người ấy đối xử với con thế nào." Phạm Nhàn trả

lời rất nhanh, chắc hẳn trong bao đêm, câu hỏi này đã ám ảnh y vô số lần.

"Vậy người ấy đối xử với con ra sao?" Phạm Kiến mỉm cười ôn hòa: "Con

không cần bận tâm thái độ của ta, dù sao ta và người ấy cùng lớn lên từ nhỏ. Dù

ta có nỗi oán hận và thất vọng với người ấy, nhưng nói thật ra cũng không nảy

sinh được quá nhiều ý nghĩ thù hận."

Phạm Nhàn bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó chìm vào trầm tư. Về vấn đề này,

y cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần. Trước khi kinh đô phản loạn, trong lòng

Hoàng đế có lẽ có ba phần tội lỗi, ba phần trọng dụng, bốn phần lợi dụng đối

với Phạm Nhàn. Nhưng sau khi nhiều người chết trong cung, tính cách Hoàng

đế đã thay đổi rất nhiều.

Tính từ mùa xuân năm Khánh Lịch thứ tư, Phạm Nhàn không thể không

thừa nhận, dù Hoàng đế có phần khắc nghiệt, nhưng trong cách đối xử với y thì

quả thực là một ngoại lệ, ngay cả chuyện lợi dụng hồi trước cũng có thể chấp

nhận được - nếu Hoàng đế còn một chút tình thương chân thành với thần dân,

thì phần đó đổ dồn vào Phạm Nhàn.

Hoàng đế đối xử với Phạm Nhàn tốt hơn Thái tử, Nhị hoàng tử, càng không

phải nói tới nữ nhân tội nghiệp đã dâng hiến thanh xuân cả đời cho Hoàng đế.

Sau khi im lặng lắng nghe Phạm Nhàn, Phạm Kiến vuốt râu cằm, thở dài:

"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cho dù tính tình Hoàng đế đã ôn hòa hơn

rất nhiều, nhưng về cơ bản vẫn là một quân vương coi thiên hạ là của riêng

mình. Nói đi cũng phải nói lại, cách con đối xử với Hoàng đế cũng phụ thuộc

vào cách Hoàng đế đối xử với con, nhưng bệ hạ đối xủ với con ra sao, chẳng lẽ

không phải xem con đối đãi với hắn ra áo?”

Ông nhìn đứa con trai trẻ, lo lắng nói: "Hoàng đế đối xử với con khác với

người khác, là vì từ khi con vào cung, con luôn thể hiện thái độ trung thành,

điều này khiến ta rất khâm phục con, dù còn nhỏ tuổi nhưng đã biết che giấu

những gì mình đoán được, che đậy hết những mâu thuẫn trong lòng, thậm chí

che mắt cả Hoàng đế... Nhưng nếu một ngày Hoàng đế phát hiện con không đơn

thuần là một thần tử, một khi con người ấy thực sự bắt đầu nghi ngờ lòng trung

thành của con, thái độ đối xử với con nhất định sẽ thay đổi từ căn bản."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play