๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Hồi xưa khi xây Nội Khố..." Phạm Thượng thư dường như nhớ lại cảnh

náo nhiệt ngày ấy trên vùng đất hoang vu Mân Bắc, cười nói: "Thực ra mẫu

thân con rất không kiên nhẫn, không thích xử lý những việc lặt vặt, còn lão Ngũ

thì cả năm không mở miệng tới một lần, nên tất cả mấy việc rườm rà đó đều do

ta lo liệu."

Hóa ra năm xưa ông chính là tổng giám đốc xây dựng Nội Khố, thảo nào

Thập Gia thôn phát triển nhanh đến thế. Phạm Nhàn nhìn phụ thân, trong lòng

không khỏi cảm phục sâu sắc, thầm nghĩ Hoàng đế bệ hạ kiêng kỵ phụ thân đến

mức phải hy sinh hơn trăm Hổ Vệ, quả nhiên có lý do.

"Hơn nữa, vị trí của Thập Gia thôn rất tốt. Trước đây con chưa từng đến nên

cũng chẳng có cơ hội nói với con." Phạm Thượng thư vẫn mỉm cười nhưng đôi

mắt lộ vẻ mệt mỏi, dù sao tác tuổi cũng đã cao, dù ở Đạm Châu hay nơi này,

một mình gánh vác trọng trách khiến tinh thần ông tiêu hao đến cùng cực.

Phạm Kiến trải tấm bản đồ lớn lên bàn. Phạm Nhàn ghé lại, dưới ánh đèn

mờ nhạt, y chăm chú nhìn những ký hiệu trên bản đồ. Nhờ có ghi chú nên y dễ

dàng tìm thấy Thập Gia thôn nhỏ bé ở khu vực trung đông trên bản đồ.

Ánh mắt y dần sáng lên, đúng như lời phụ thân, vị trí địa lý của Thập Gia

thôn thật kỳ diệu. Nếu sau này có thể mở đường về phía đông nam thẳng ra biển

Đông, sẽ dễ dàng tiếp cận Đông Di thành, nhưng nếu Thập Gia thôn vẫn yên

ắng thì người ngoài sẽ không hề hay biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.

"Nếu phải ra tay ngay lập tức, chắc chắn sẽ có rất nhiều vật tư đổ vào,

không thể di chuyển kín đáo như hai năm trước, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý

của nhiều người. Vì thế dù tiền bạc của con đã sẵn sàng, việc có nên ra tay hay

không vẫn cần suy nghĩ thêm." Phạm Kiến nhìn ra vẻ hưng phấn ẩn chứa trong

lòng Phạm Nhàn, mỉm cười nhắc nhở.

Nụ cười của Phạm Nhàn lập tức trở nên cay đắng. Nếu thật sự biến Thập

Gia thôn thành Nội Khố Mân Bắc, việc thuê công nhân chỉ là khâu đầu, lượng

lớn vật tư đổ vào là khâu thứ hai, lò luyện thép đơn giản và các thiết bị tinh xảo

khác nhất định sẽ lọt vào tầm mắt. Chỉ sợ mọi người đều có thể đoán ra bên

trong đang làm gì.

Và với tầm quan trọng của Nội Khố Khánh Quốc, chỉ cần triều đình phát

hiện ra dấu hiệu bất thường nào, chắc chắn Hoàng đế sẽ không hề chần chừ phái

quân bắc tiến, không tiếc bất cứ giá nào, tấn công Đông Di thành, phá hủy mô

hình Nội Khố ở Thập Gia thôn.

"Dĩ nhiên, cho dù Hoàng đế phái binh tấn công, vị trí đặc biệt của Thập Gia

thôn rất dễ phòng thủ, khó mà hạ được." Vẻ mặt suy tư của Phạm Kiến lúc này

không còn là một đại thần Khánh Quốc nữa mà giống một tên loạn thần tặc tử.

Ông lạnh lùng nói: "Thập Gia thôn vốn là Diệp Gia thôn, phần mọi lớn người ở

đây thuở trước đều là thuộc hạ của mẫu thân con. Để giữ bí mật nơi này, Diệp

Gia thôn đổi thành Thập Gia thôn ngày nay."

"Mà ngôi làng này chính là nơi mẫu thân con lựa chọn đầu tiên khi xây

dựng Nội Khố."

"Chỉ vì một số lý do khác mà cô ấy đã di chuyển vị trí Nội Khố vào bên

trong Khánh Quốc, ở Mân Bắc rất gần Tuyền Châu."

"Chúng ta lựa chọn lại Thập Gia thôn là tin tưởng vào con mắt của mẫu thân

ngươi." Phạm Kiến bình tĩnh nhìn Phạm Nhàn: "Vị trí này, ngoài mẫu thân con

và lão Ngũ ra, chỉ có ta biết. Dễ phòng thủ nhưng khó tấn công là một lý do,

nhưng quan trọng hơn, đây là nơi không một thế lực nào có thể tập trung vào."

Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Thà thận trọng, chậm rãi hơn, cũng

không được để lộ cho Hoàng đế bất kỳ manh mối nào."

"Mẫu thân con đã không còn, với hai cha con chúng ta, cho dù có rất nhiều

điều kiện thuận lợi sẵn có, nhưng muốn xây dựng một Nội Khố ở Thập Gia thôn

từ hư vô cũng cần nhiều năm. có lực lượng cả cô quốc gia." Phạm Kiến nhắm

mắt nói: "Ban đầu ý định của con chỉ là uy hiếp Hoàng đế bằng việc chuyển Nội

Khố ra khỏi Khánh Quốc, nên việc thận trọng ban đầu là cần thiết."

Dù bị phụ thân nhìn thấu tâm tư nhưng Phạm Nhàn không hề ngạc nhiên,

nói nhỏ: "Cho dù là giả vờ, cũng phải có phần thật. Hơn nữa ai biết chuyện

tương lai ra sao? Dù sao Hoàng đế cũng phải có ngày băng hà."

"Cho nên khi con đồng ý bỏ ra số tiền lớn cho Thập Gia thôn, ta đã bắt đầu

nghi ngờ." Phạm Kiến mở mắt, thở dài nặng nề: "Con có nghĩ Hoàng đế bệ hạ

sẽ thật sự hại Trần Bình Bình không?"

Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Con không biết."

Ánh mắt Phạm Kiến sắc bén nhìn chằm chằm vào y: "Nếu Hoàng đế bệ hạ

thật sự ra tay thì sao?"

Phạm Nhàn im lặng, không trả lời câu hỏi này, chỉ nghĩ đến ngôi làng Thập

Gia thôn mình đang đứng.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play