๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hoàng đế Bắc Tề mỉm cười nói: "Đương nhiên ngoài nhan sắc tuyệt mỹ,

ngươi còn có nhiều ưu điểm khác... Trẫm từng nói, chọn ngươi ngày đó vì lý do

gì, Đóa Đóa chắc cũng đã cảm ơn ngươi vì đã thay nữ nhân trong cung tạo nên

đời sau, nhưng..." Cô nhíu mày, nói: "Trẫm vẫn không hiểu, làm sao ngươi phát

hiện ra bí mật của trẫm."

Tư Lý Lý nép mình bên cạnh Hoàng đế Bắc Tề, mở đôi mắt to tròn nhìn

Phạm Nhàn, chắc trong lòng cũng rất tò mò về chuyện này.

"Trong ngôi miếu cổ có mùi hương kim quế, sau này ta mới biết được ở chỗ

Vương phi, loại kim quế đó chỉ trồng trên núi phía sau hoàng cung, cả thiên hạ

chỉ có bệ hạ dùng loại hương này." Phạm Nhàn nhẹ giọng kể lại câu chuyện.

Nhưng Hoàng đế Bắc Tề càng nhíu mày sâu hơn, cô không thể tin chỉ một

chút hương thoang thoảng đã tiết lộ bí mật của mình.

"Đương nhiên, bệ hạ cũng quá mê cuốn Thạch Đầu Ký." Khóe môi Phạm

Nhàn nhếch lên nói: "Câu chuyện Bảo Đại là một trong những cách tốt nhất để

phân biệt giới tính."

"Trẫm vẫn không tin." Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nói: "Đó là bí mật lớn lao

cỡ nào, làm sao ngươi chỉ dựa vào hai điểm đó mà suy đoán theo hướng này?

Trẫm thừa nhận ngươi là người thông minh nhất thiên hạ, nhưng..."

Lời còn chưa dứt, Phạm Nhàn đã hiểu ý của cô, bất kỳ việc tìm hiểu bí mật

nào cũng cần một lời dẫn dắt, còn chuyện chưa từng ai dám nghĩ tới, tất nhiên

cũng chẳng ai nghi ngờ. Cuối cùng Tiểu Hoàng đế vẫn không hiểu, làm sao

Phạm Nhàn dám nghĩ theo hướng đó.

Y đứng bên bờ biển, cười rất vui sướng, tiếng cười vang xa theo sóng biển.

"Các ngươi có biết Chúc Anh Đài là ai không? Tình nhân của ShakeSpeare?

Mộc Uyển Thanh? Quán cà phê Hoàng Tử? Nữ giáo chủ mang thai? Cậu ấm cô

chiêu?" Phạm Nhàn nhìn hai nữ nhân bên cạnh, to tiếng nói: "Đó là Bắc Chân

Hy, ta thích nhất đấy!"

Một tràng cười lớn kết thúc, Phạm Nhàn đứng bên bờ biển, chợt cảm thấy

khoan khoái khắp người.

Thiên phú về võ đạo của y không bằng Hải Đường và Thập Tam, về mưu kế

không bằng Hoàng đế lão tử, không giỏi bồi dưỡng môn đồ như nhạc phụ, về

âm mưu không bằng Bình Bình, thậm chí kém xa so với Băng Vân, không như

phụ thân biết nhịn nhục, không nhìn nhận bản thân rõ ràng như Tiểu Hoàng đế,

không như Tứ Cố Kiếm coi mọi thứ như kiến cỏ...

Trên đời này có quá nhiều người tài giỏi, Phạm Nhàn không đáng kể gì, chỉ

có thể dựa vào chăm chỉ của bản thân. Nhưng kiếp này, y sống nổi bật như vậy

là vì mẫu thân đã từng đến thế giới này, và y cũng thế, cũng có kiến thức mà

người đời không có.

Đó là nguồn gốc lòng dũng cảm và niềm tin của y.

o O o

Lang Đào đứng trên một cây xanh lớn ven biển, ngón chân đạp nhẹ trên tán

cây, theo gió biển nhẹ nhàng lơ lửng, bên cạnh hai thanh loan đao leng keng.

Hắn nhắm mắt yên lặng nhìn bờ biển, không nghe rõ bệ hạ và Phạm Nhàn nói

gì, nhưng nghe thấy những tiếng cười thoải mái thậm chí ngạo mạn của Phạm

Nhàn.

Ba người bên bờ biển biết, không chỉ có Lang Đào, có thể còn những nhân

vật lợi hại khác đang bí mật quan sát cuộc nói chuyện này. Nhưng họ không lo

lắng, vì họ đối diện với biển cả bao la, trên ấy không một bóng người.

Tay Phạm Nhàn cầm lấy tay Hoàng đế Bắc Tề, lại nắm lấy bàn tay Tư Lý

Lý, bình tĩnh nói: "Dù ai trong các ngươi mang thai, đừng quên báo cho người

cha là ta một tiếng."

Nghe vậy, sắc mặt Hoàng đế Bắc Tề lập tức u ám xuống, liếc nhìn Tư Lý Lý

một cái. Tư Lý Lý thoáng chốc biến sắc, trong lòng tuy không hề sợ hãi nhưng

gương mặt vẫn lộ vẻ hoảng sợ. Lúc này, nếu nhìn từ phía sau, thì thấy Tư Lý Lý

dựa vào bên cạnh Hoàng đế Bắc Tề, còn Phạm Nhàn thì đứng bên kia, ba bóng

người trên nền biển xanh thăm thẳm, không hề tạo cảm giác nhỏ bé, trái lại, lại

có phần ấm áp.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ .

Đêm đó, một đội hộ vệ cẩn mật, không có bất kỳ dấu hiệu gì rời khỏi Đông

Di thành. Ngoài những nhân vật cấp cao, không ai biết rằng trong đội ngũ ấy có

Hoàng đế Bắc Tề và Lý quý phi.

Tiểu Hoàng đế Bắc Tề với quyết tâm đập nồi dìm thuyền, đã dũng cảm đến

Đông Di thành, hy vọng tìm kiếm cơ hội chiến thắng cuối cùng cho quốc gia

của mình. Nhưng cuối cùng, người chỉ thu hoạch được những lời lẽ không mặn

không nhạt của Phạm Nhàn, trở về trong sầu não.

Đối với một nữ nhân - dù bản thân tự nhận mình thích nữ nhân - trong cuộc

đời đầy bất trắc của một đấng quân vương, có được một đêm thế này, một vùng

biển đẹp đến não lòng như vậy, chắc chắn sẽ là kỷ niệm khó quên trong phần

đời còn lại của cô.

Có được điều đó, với cô thực đã quá đủ, chẳng lẽ không phải sao? Khi

Hoàng đế Bắc Tề ngắm nhìn Đông Di thành trong ánh hoàng hôn từ cửa sổ xe

ngựa, trong lòng người liệu có đang nghĩ về tương lai của Bắc Tề, hay là về

nam nhân kia?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play