๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đi đến bên hai người, Tiểu Hoàng đế mỉm cười, trầm giọng nói: "Đúng là

rất khó gặp Kiếm Thánh đại nhân."

Tứ Cố Kiếm hơi nghiêng đầu, cực kỳ vô lễ không trả lời câu hỏi, chỉ phất

tay đuổi đồng tử kia đi xa. Một lúc sau, mới nhếch mép cười, nhìn Hoàng đế

Bắc Tề nói nhỏ: "Bái kiến Hoàng đế bệ hạ."

"Kiếm Thánh đại nhân khách khí." Ánh mắt Tiểu Hoàng đế hoàn toàn không

liếc nhìn Phạm Nhàn ngồi dưới chân mình, công phu nhẫn nhịn này này quả

thực là hàng đầu thiên hạ.

Nhưng bề ngoài bình tĩnh lại bị Tứ Cố Kiếm phá vỡ dễ dàng. Vị Đại tông sư

này đưa ánh mắt phức tạp cười cợt nhìn Hoàng đế Bắc Tề, khàn giọng nói: "Lão

quái vật như ta không có gì đáng gặp, có điều một nữ Hoàng đế, quả thực người

đầu tiên trong hơn ngàn năm qua. Có thể tận mắt nhìn thấy bệ hạ, ta rất vui

mừng."

Vừa dứt lời, sắc mặt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề lập tức thay đổi, tức giận và

lạnh lùng trừng mắt nhìn Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn không hề phản ứng gì.

Tứ Cố Kiếm nhìn Tiểu Hoàng đế cười nói: "Một, ta đã biết bệ hạ là nữ nhân;

hai, ta sắp chết rồi, sẽ không đi lằm mồm, ta là kẻ kỳ quái thích giữ kẹo trong

hộp riêng, không chia sẻ với ai.

Tứ Cố Kiếm không nhìn sắc mặt Tiểu Hoàng đế thay đổi liên tục, tiếp tục

nói nhỏ: "Ba, chính vì ta sắp chết nên chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn

hơn. Lúc nãy ta đang khuyên Phạm Nhàn làm phản, không biết bệ hạ có hứng

thú với đề nghị đó không."

Tiểu Hoàng đế hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi và bất an

trong lòng, bình tĩnh nói: "Trẫm rất hứng thú với đề nghị này. Nếu Tiểu Phạm

đại nhân phản loạn thất bại, có thể đến Bắc Tề của trẫm ở. Trẫm sẽ đối đãi thật

tốt với ngươi."

"Ta cũng nghĩ vậy. Dù làm thành chủ hay làm nam hoàng hậu đều thoải mái

hơn làm nô lệ cho Khánh Đế... Chỉ có điều hắn ta không đồng ý."

Phạm Nhàn ngồi ở bên hố cạnh Kiếm Trủng, nói: "Thư sinh phản loạn mười

năm không thành, chẳng lẽ các ngươi không biết ta là thư sinh nổi tiếng nhất

thiên hạ? "

"Đúng vậy." Tứ Cố Kiếm cười khẩy, nhìn Tiểu Hoàng đế nói: "Vì thế chúng

ta quyết định không đề cập chủ đề này nữa, mà đi dạo bờ biển trong thành,

chẳng hay Hoàng đế bệ hạ có hứng thú không?"

"Trẫm có thể từ chối được chăng?" Tiểu Hoàng đế hơi giận dữ nói.

Phạm Nhàn ở dưới đáp lại: "Đương nhiên là không."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tứ Cố Kiếm là thần linh của Đông Di thành, còn thần nhân luôn phải giữ

khoảng cách, cho dù chủ động hay bị động. Rõ ràng, vị Đại tông sư ngồi trên xe

lăn này đã nhiều năm không ra ngoài ngắm cảnh phố xá tự do, toàn thân toát lên

vẻ hưng phấn.

Hai người Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế hiện giờ đang chậm rãi bước đi sau

xe lăn, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau nhưng không nói lời nào. Thực ra trong lòng

họ vô cùng bất ngờ, ba người dễ dàng rời khỏi Kiếm Lư mà không để lộ chút

dấu vết nào trước cao thủ Kiếm Lư và Bắc Tề.

Ngay cả với Tứ Cố Kiếm, việc làm này cũng khiến Phạm Nhàn kinh ngạc.

Đi dạo trên các ngõ phố Đông Di thành, Rõ ràng Phạm Nhàn cảm nhận không

ai theo dõi mình. Dĩ nhiên, với cảnh giới của Tứ Cố Kiếm, nếu có ai theo dõi

quá lâu, chắc chắn sẽ lập tức bị kiếm ý vô biên từ xe lăn chặt thành vô số khối

máu thịt.

Ba người đi đến một gốc cây lớn bên ngoài thành, tán cây rộng che phủ, lá

xanh chi chít che khuất bầu trời, bèn tạm nghỉ dưới đó, tránh cái nắng chói

chang.

Tứ Cố Kiếm cúi đầu, nhìn đất vàng dưới gốc và kẽ rễ cây, bỗng nói: "Mấy

chục năm trước, chính ta đã từng đứng dưới gốc cây này, lần đầu nhìn thấy mẹ

ngươi và gã mù Ngũ Trúc, chỉ có điều ta quên mình đang xem kiến di chuyển

hay côn trùng chất phân."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Giữa xuân, cây cối đua nhau đâm chồi nẩy lộc, tràn ngập sắc xanh. Đông Di

thành gần biển, gió biển ẩm áp ẩm ướt thổi quanh năm, khiến xuân về nhanh và

sớm hơn nơi khác, mùa xuân cũng kéo dài hơn một chút.

Gốc cây lớn bên ngoài thành này đã mọc được không biết bao nhiêu năm,

thân thẳng tắp không vươn cao ngất trời, vô số lá xanh rợp thành tán rộng che

chắn ánh nắng, tỏa bóng mát dịu dàng, che chở người qua lại ra vào thành.

Cây quá lớn, bóng râm có đến vài mẫu, nhiều người nghỉ chân dưới gốc.

Dưới tán là những rễ nhô cao uốn lượn như thân rồng khỏe mạnh, ổn định vững

chãi. Ba người Tứ Cố Kiếm, Tiểu Hoàng đế Phạm Nhàn đang nghỉ ngơi bên các

rễ cây. Tổ hợp kỳ lạ này không hề thu hút ánh mắt người đi đường, có lẽ vì

thành luôn có nhiều kỳ nhân dị sĩ.

Phạm Nhàn ngồi trên rễ cây, cảm nhận sự mát mẻ dưới mông, không biết

gốc cây sau lưng là loại gì, cũng lười tìm hiểu. Chỉ cúi đầu xuống rễ tìm kiến

hoặc côn trùng làm phân cầu mà không thấy gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play