๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ích kỷ?" Tứ Cố Kiếm lắc đầu: "Ta không biết trước khi chết lão đầu trọc

kia đã làm gì."

Phạm Nhàn nhún vai nói: "Lão ta phái nhị đệ tử đắc ý nhất đến kinh đô,

giúp Trần Bình Bình kéo dài tính mạng. Xem ra, lão ta hy vọng Trần Bình Bình

trở thành nhân tố gây nội loạn cho Nam Khánh ta."

"Ha ha ha..." Tứ Cố Kiếm không nhịn được cười lớn, vừa cười vừa mắng:

"Hóa ra lão đầu trọc chết tiệt này nghĩ như vậy. Xem ra lão ta hy vọng Khánh

Đế và Trần Bình Bình gây sự với nhau, kẹp ngươi ở giữa khó xử rồi ép ngươi

phát điên... Ừm, nhận định của thằng nhóc nhà ngươi không sai, lão ấy cũng

giống như ta, đều đặt hy vọng vào ngươi, chỉ là..."

Tứ Cố Kiếm xoay cổ, khinh khỉnh nói: "Khổ Hà quá ngu, việc này chỉ cần

trực tiếp bức ép ngươi là được rồi, đâu cần phải nhờ tay Trần Bình Bình. Chắc

Khổ Hà đánh giá thấp lòng trung thành của lão chó mực kia đối với Hoàng đế

Khánh Quốc rồi."

"Xin ngươi đấy, ta ở ngay trước mặt ngươi đây, cứ thẳng thắn bảo ép ta làm

phản, có phải nhàm chán quá không?" Phạm Nhàn thở dài, đưa tay chỉ cái hố

đất lớn phía trước, chỉ vào những thanh kiếm bên trong bị gió mưa làm cho

càng thêm cũ kỹ: "Ta biết phía trước là cái hố, liệu ta có nhảy vào đó chăng?"

Tứ Cố Kiếm không trả lời trực tiếp, thu người lại nói: "Thật ra, cho dù

ngươi có thừa nhận mình là người Đông Di hay không, ta cũng không quá lo

lắng cho bách tính ngu xuẩn trong thành. Đừng quên, Ninh cô nương là đường

đường người Đông Di, vị Đại hoàng tử kia của các ngươi, cũng không thể nói

giống ngươi, không thừa nhận nguồn gốc của mình."

Phạm Nhàn nhún vai, biết lời lão nói đúng, bây giờ bệ hạ chỉ còn lại ba

hoàng tử, trong đó hai người trưởng thành đều có nhiều liên hệ mật thiết với

Đông Di thành, nếu Nam Khánh thật sự phát binh tấn công, quả thực sẽ gặp

không ít rắc rối.

“Vấn đề mấu chốt nhất là, người sống trên đời có rất nhiều hố, ngươi biết rõ

nó ở trước mặt ngươi, nhưng hoàn toàn bất đắc dĩ, cũng chỉ có nước trợn tròn

mắt nhảy xuống.”

Tứ Cố Kiếm méo miệng, vươn một cánh tay chỉ về phía sâu trong hố kiếm,

toàn thân mang theo khí tức lão già sắp chết và ý chí áp đảo khó cưỡng lại, yếu

ớt nói: "Ba năm trước, ta đã từng nói với Chi Lan rằng, biết rõ phía trước là cái

hố lớn, nhưng ta vẫn phải nhảy xuống."

Đây là chuyện trên Đại Đông sơn. Cho dù là Khổ Hà hay Tứ Cố Kiếm,

trước khi lên đường đi giết Hoàng đế đều từng cân nhắc vô số lần, đều từng

nghi ngờ đó là cái hố lớn, nhưng thời thế không chờ đợi, hoàn cảnh ép buộc, hai

vị Đại tông sư không thể không nhảy, và rồi rơi xuống cực kỳ thê thảm.

Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Những chuyện đó không còn gì để

bàn, đợi sứ đoàn tới, việc cần làm vẫn phải làm, chuyện của ta không cần các

ngươi bận tâm, vậy nên... bây giờ chúng ta có nên nói đến những chuyện vui vẻ

hơn không?"

o O o

"Vui vẻ?" Tứ Cố Kiếm bất ngờ tức giận mắng: "Ông đây sắp chết rồi, đã

hơn hai năm không ra khỏi cái chòi tranh này, làm sao vui được chứ?"

"Ôi, thật đáng thương cho ngài, dù có tu vi nhưng không thể di chuyển,

không dám ra ngoài tùy tiện, lại bị đại đồ đệ của mình nhốt trong đó mấy năm

trời." Phạm Nhàn chế nhạo: "Năm xưa Ngụy Linh Vương bị con trai bỏ đói đến

chết trong Ly cung, nếu như Vân Chi Lan cũng làm như vậy, vị Đại tông sư như

ngài chết cũng quá mức thảm hại."

"Ta không phải rác rưởi vô dụng như Ngụy Linh Vương." Tứ Cố Kiếm hốc

mắt lõm sâu, lóe lên ánh lạnh lẽo. "Ta chỉ không muốn ra ngoài, không liên

quan gì đến Chi Lan cả."

"Ngồi xe lăn phơi nắng thật có chút cảm giác già nua đáng thương, nhưng

dù sao ngài cũng phải quen dần thôi." Phạm Nhàn biết lão nói thật, cho dù là vị

Đại tông sư hấp hối, nếu muốn ra ngoài, ai dám cản, ai có thể cản?

"Ừm, đúng là như vậy." Tứ Cố Kiếm bất chợt cúi nhìn y, nói: "Hôm nay ánh

nắng không tệ, hay là ngươi đẩy ta ra ngoài đi dạo một chút?"

Phạm Nhàn giật mình, thầm nghĩ không biết bao nhiêu cao thủ đang rình rập

bên ngoài Kiếm Lư, cho dù Tứ Cố Kiếm ra lệnh bảo vệ, nhưng mà đi lại trong

Đông Di thành? Quả thực rất khó khăn.

"Hoàng đế bệ hạ Bắc Tề vẫn còn trong nhà tranh." Y cúi đầu nói nhỏ.

"Đó không phải nữ nhân của ngươi sao? Cùng nhau đi dạo đi." Tứ Cố Kiếm

ho hai tiếng, gọi đồng tử vào phòng rồi mời Tiểu Hoàng đế Bắc Tề ra. Không

lâu sau, Tiểu Hoàng đế đã mặc đầy đủ y phục chậm rãi đi từ phía bên kia Kiếm

Trủng tới. Từ xa nhìn lại, cô thấy Tứ Cố Kiếm ngồi trên xe lăn, cùng với Phạm

Nhàn ngồi rất thiếu lễ độ bên cạnh kiếm mộ.

Có lẽ đêm qua y phục đã bị xé rách, Kiếm Lư chuẩn bị không tệ, hôm nay

Tiểu Hoàng đế Chiến Đậu Đậu mặc một bộ áo màu xanh nhạt, không nhìn chút

gợi cảm nào, chỉ toát lên khí chất nho nhã yếu đuối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play