๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Các quý tộc người Hồ vẫn trông mong thương nhân liên tục chuyên chở

hàng hóa vào, làm sao có thể phát cuồng chứ." Tướng lĩnh thầm nghĩ, nhăn mặt

nói: "Không cần bận tâm tới những thương nhân đó, nếu chúng ta xuất binh, chỉ

e ngược lại sẽ gây phiền phức cho bọn họ."

Diệp Linh Nhi im lặng, cúi đầu suy nghĩ, nếu như ba con đường vào thảo

nguyên hỗn loạn một chút, chắc chắn sẽ giúp Phạm Nhàn dễ dàng hơn trong

việc làm của mình. Dù lúc này cô hoàn toàn không rõ Phạm Nhàn liều lĩnh vào

thảo nguyên vì điều gì, nhưng cô chỉ biết một điều, sư phụ của cô vẫn thường

thích tìm kiếm lợi ích tối đa từ trong hỗn loạn.

o O o

Trong vài ngày qua, đại bản doanh Định Châu phía sau Thanh Châu bỗng

xuất hiện nhiều người lạ. Những người này có kẻ xưng là quan viên triều đình

của các bộ đến thanh tra, có kẻ là thương nhân từ các nơi đến, cũng có kẻ lợi

dụng lúc chiến sự sắp kết thúc mà đến phía tây kiếm ăn.

Thân phận của họ rất hỗn tạp nên chẳng mấy ai chú ý, song có thể thấy họ tụ

tập thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm đều có một người cầm đầu. Trong lúc

Phạm Nhàn cùng đoàn người rời Thanh Châu, hướng về phía Vương trướng

thảo nguyên để tìm Tùng Chi Tiên Lệnh, những người cầm đầu kia lại lặng lẽ

vào tận phủ Đại tướng quân.

Hôm nay trong phủ Đại tướng quân có việc trọng đại, tất cả những người

không liên quan đều bị đuổi ra ngoài. Nhìn hơn mười người ăn mặc khác nhau

bên dưới, Đại tướng quân Lý Hoằng Thành không khỏi cười khổ, nói: "Tác

phẩm của Phạm Nhàn lần này đùng là lớn thật."

Những người vào Định Châu thành đều là quan viên mật thám của Giám Sát

viện, giờ đây trong phủ Đại tướng quân đều là các thủ lĩnh, nhưng chỉ có một

người có tư cách ngồi trên ghế dưới sảnh. Người này đã trung niên nhưng tóc

chưa bạc, ánh mắt có vẻ mệt mỏi, có vẻ như ba năm tha hương thật sự vất vả.

Người này nhìn Lý Hoằng Thành , thi lễ rồi nói: "Trong viện cho rằng,

muốn diệt trừ sạch sẽ gian tế trong Định Châu thành thì phải dùng thủ đoạn lôi

đình."

Lý Hoằng Thành nhìn người này, cau mày nói: "Nhưng cũng không thể để

ngươi trực tiếp đến đây được, Đặng Tử Việt, ngươi không ở kinh đô mà đột

ngột đến Định Châu, việc của triều đình ở phương bắc sẽ xử lý thế nào?"

Cho dù Lý Hoằng Thành có thân phận cao quý, nhưng vẫn nói chuyện khá

lễ độ với người trung niên này, bởi hắn biết đối phương chính là đầu lĩnh tổng

quản mật thám của Giám Sát viện ở Bắc Tề, và quan trọng hơn, là thủ lĩnh Khai

Niên tiểu tổ, một trong những thân tín đắc lực nhất của Phạm Nhàn hiện giờ.

Đúng vậy, vị quan Giám Sát viện thống lĩnh công việc trừ gian ở Định Châu

chính là Đặng Tử Việt, người mà Phạm Nhàn đã phái đi Bắc Tề hơn hai năm

trước. Không biết hành động lần này có vấn đề gì mà Phạm Nhàn lại triệu hắn

ta về.

"Nếu ta không về, làm sao bắt được những kẻ đó." Đặng Tử Việt nghĩ thầm

trong lòng, nhưng không nói rõ với thế tử, vì việc này không chỉ liên quan đến

chiến sự Tây Hồ và Đại Khánh, mà còn liên quan đến một thế lực hùng mạnh

khác.

Phạm Nhàn triệu hắn về nam, nhưng không có ý định cho hắn quay lại kinh

đô, đang cần dùng mức độ thẩm thấu của hắn đối với Cẩm Y vệ Bắc Tề cùng

những hiểu biết về Bắc Tề trong ba năm qua.

"Xong việc này, hạ quan cũng không quay lại kinh đô." Đặng Tử Việt cung

kính thi lễ với Lý Hoằng Thành.

Lý Hoằng Thành nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói: "Tây Đại doanh sẽ phối

hợp thế nào?"

o O o

"Đặng Tử Việt chắc đã vào Định Châu được ba ngày rồi." Phạm Nhàn nửa

nhắm mắt, ngồi trên lưng ngựa, dường như hoàn toàn không lo lắng bị ngã

xuống, ngáp một cái, nói: "Theo thời gian đã định, chúng ta phải nhanh lên một

chút, nếu không bọn họ ra tay trong Định Châu thành, chọc giận đám người trên

thảo nguyên, ta e sẽ có chuyện chẳng lành."

Việc này Y đã chuẩn bị suốt bốn tháng, nếu không phải phẫn nộ trong lòng

tích tụ đến mức nồng nặc như vậy, có lẽ Phạm Nhàn sẽ không dùng thủ đoạn

thô bạo như thế. Nhưng trong lòng y cũng hiểu rõ, đối phương vào thảo nguyên

sớm hơn mình, xâm nhập Định Châu thành cũng đã hơn một năm, thời gian của

mình đã chậm hơn nhiều, nếu không ngăn được tướng địch trên thảo nguyên,

chỉ sợ sẽ xảy ra sơ sót.

Mộc Phong Nhi liếc nhìn đại nhân một cái, lại nhìn về phía đoàn thương

một lần nữa, cau mày nói: "Bọn họ đi quá chậm, hơn nữa dọc đường qua các bộ

lạc đều dừng lại nghỉ. Muốn tới Vương trướng, còn chẳng biết phải tới bao giờ."

Theo kế hoạch ban đầu, đội buôn của Phạm Nhàn phải tách khỏi đoàn

thương nhân ngày hôm qua, hôm qua trên thảo nguyên có ngã ba, Hồ Ca cử

người đón tiếp ở đó, rồi đoàn Phạm Nhàn rẽ đường tắt, tới chỗ mục tiêu.

Nhưng không ngờ, ở ngã ba không có ai đón, chỉ có một thân tín của Hồ Ca,

lợi dụng lúc đêm hôm vắng vẻ đến xin lỗi, giải thích lý do.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play