๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn lại mở miệng hỏi: "Về cái tên Tùng Chi Tiên Lệnh này, các

ngươi tra xét có thành quả gì chưa?"

Quan viên đứng thẳng đậy, trình bày: "Mấy năm qua trong Vương trướng

người Hồ quả thật có thêm vài người ngoài, nhưng không có ai tên Tùng Chi

Tiên Lệnh. Thuộc hạ không có manh mối."

"Ừm." Phạm Nhàn nói: "Ta đã bảo Nhị Xử tra tên này rồi, ngươi ở đây chờ

tin tức, có gì thì lập tức phái người vào thảo nguyên báo cáo cho ta."

"Đại nhân sẽ tới thảo nguyên sao?"

"Ta muốn tìm kẻ lấy trộm đao." Giọng Phạm Nhàn lạnh băng, rồi nhanh

chóng dịu lại, vỗ vai quan viên: "Lần này làm tốt lắm, tra xong án này ngươi về

kinh giúp ta."

"Tạ ơn đại nhân đề bạt..." Quan viên vui mừng quá đỗi, quỳ xuống tiếp lệnh,

cố nén giọng nhưng vẫn không giấu được vui sướng: "Đã hai năm không gặp

Vương đại nhân, không biết giờ ngài ấy ra sao."

Về tung tích Vương Khải Niên, Phạm Nhàn chưa bao giờ nói rõ với các

quan viên trong viện, kể cả Ngôn Băng Vân, ai cũng tưởng lão Vương đi thực

hiện nhiệm vụ bí mật của Đề ti đại nhân, không ai nghi ngờ gì. Các quan viên

Giám Sát viện bên ngoài càng không hề hay gì.

Nghe câu đó, Phạm Nhàn im lặng, thầm nghĩ: Lão già khốn kiếp Vương

Khải Niên, người đã đi rồi mà vẫn tiếp tục giúp đỡ mình, làm sao ông đây

không nhớ cho được?

o O o

Hai ngày sau, đoàn Phạm Nhàn chuẩn bị rời Thanh Châu. Chuyến này cần

đi sâu vào thảo nguyên, tất nhiên không thể đi xe ngựa. Ngoài những xe chở

hàng hóa, các thương nhân còn lại đều cưỡi ngựa di chuyển. Trong hai ngày qua

Mộc Phong Nhi đã thân thiết với các thương nhân, thống nhất lộ trình tiếp tục

xuất phát.

Sáng sớm hôm ấy, khi các đội buôn lũ lượt rời thành thì đội kỵ binh Thanh

Châu vừa trở về sau khi đi săn thỏ, hai đoàn người vô tình đi ngang qua nhau.

Các kỵ binh không liếc nhìn bọn thương nhân, mặc dù đôi khi thủ trưởng

cũng sẽ phái họ hộ tống các thương nhân một đoạn đường, nhưng phần lớn thời

gian hai bên ít có qua lại. Không có quân đội Khánh Quốc hộ tống, có lẽ những

thương nhân này còn an toàn hơn.

Diệp Linh Nhi sắc mặt hơi mệt mỏi, cỡi ngựa qua cửa thành. Vài sợi tóc

xanh rơi ra từ mũ giáp, lẫn với mồ hôi trên mặt. Cô dùng ngón tay gạt nhẹ, ánh

mắt vô thức lướt qua đội buôn ở cửa thành.

Chỉ thoáng nhìn, ánh mắt cô bỗng như bị nam châm hút lại. Lông mày Diệp

Linh Nhi nhíu lại, hơi nghi ngờ nhìn thương nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh ngựa.

Hắn ta mặc áo bông bình thường, nhìn không có gì đặc biệt nhưng Diệp Linh

Nhi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Từ góc nhìn này chỉ thấy được bóng lưng thương nhân trẻ tuổi kia, nhưng

chính bóng lưng ấy đã khiến Diệp Linh Nhi nhận ra thân phận thật sự của y. Sắc

mặt cô chuyển biến, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.

Đó là Phạm Nhàn.

Tại sao Diệp Linh Nhi có thể dễ dàng phát hiện ra Phạm Nhàn? Bởi y từng

là sư phụ dạy cô Tiểu Thủ Đoạn trong một năm, trong khi Diệp Linh Nhi cũng

không hề giấu làm của riêng mà truyền dạy Đại Phách Quan của Diệp gia cho y.

Bàn tay tương giao, thân thể giao chiến, hai người quá hiểu những động tác và

đặc điểm thân thể của đối phương.

Diệp Linh Nhi ngây người nhìn bóng lưng ấy, cắn môi, nén xúc động xuống.

Cô không phi ngựa lên, quát tháo gọi sư phụ rồi khóc thật to.

Bởi cô hiểu, nếu Phạm Nhàn cải trang tới Thanh Châu mà không đến gặp

mình, ắt là vì triều đình có nhiệm vụ rất quan trọng, Giám Sát viện muốn gây

chút động tĩnh trên thảo nguyên.

Nếu không vì việc vô cùng trọng đại, thì một thiên kim công gia như Phạm

Nhàn sẽ tuyệt đối không liều mạng đến thế, xâm nhập sâu vào thảo nguyên.

Diệp Linh Nhi nay đã không còn là tiểu cô nương hiếu động ngày xưa, cô đã

trưởng thành hơn rất nhiều, tất nhiên sẽ không vạch trần thân phận của Phạm

Nhàn trước đám đông, chỉ âm thầm quan sát bóng dáng ấy rồi lặng lẽ quay ngựa

đi về châu phủ.

Khi vào tới châu phủ, trước khi nghỉ ngơi, cô đã lên tiếng: "Phủ Đại tướng

Định Châu quân cách đây vài ngày đã ra lệnh săn thú, chúng ta cũng nên có

động tĩnh gì đó."

Một tướng lĩnh bên cạnh lắng nghe, trong lòng ớn lạnh, thầm nghĩ tiểu thư

ngày càng tàn nhẫn. Có điều cả đêm xuất kích, nhân mã đều đã mỏi mệt không

chịu nổi, giải thích: "Quân lệnh của phủ Đại tướng quân rất rõ ràng Thanh Châu

không nằm trong phạm vi săn thú lần này."

"Vậy ta tự làm lấy đi." Diệp Linh Nhi cúi đầu. Bây giờ cô không còn là tiểu

cô nương chỉ biết vui chơi mà là một nữ tướng đầy kinh nghiệm trong quân đội,

hơn nữa với thân phận và lai lịch của cô, chỉ cần nói như vậy là ngay cả cấp trên

trực tiếp cũng phải suy xét thận trọng.

Không ai biết lý do vì sao Diệp Linh Nhi lại kiên quyết đưa Thanh Châu

quân tham gia săn thú, bởi vì không một ai hay biết Phạm Nhàn đã đi vào thảo

nguyên từ Thanh Châu. Đề xuất của Diệp Linh Nhi chỉ là muốn dùng kỵ binh

Thanh Châu thu hút sự chú ý của đa số người Hồ, bảo vệ an toàn cho đoàn

thương nhân dọc đường: "Năm nay thương nhân đến rất đông, không biết người

Hồ có đột ngột phát cuồng hay không."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play