๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Dĩ nhiên, hai nơi Yến Kinh và Thương Châu đã bị phong tỏa nghiêm ngặt.

Không lâu sau khi Phạm Nhàn vào kinh, kinh đô đã đóng cửa thành. Cho dù Tứ

Cố Kiếm muốn báo tin cho Lý Vân Duệ cũng không đơn giản. Điều đáng sợ

nhất là Khánh Đế dường như đã đoán trước được suy nghĩ của Tứ Cố Kiếm lúc

này. Tâm ý các vị Đại tông sư không khác nào tương thông với nhau.

Một vấn đề quan trọng khác, đó là an toàn của Phạm Nhàn. Chỉ cần Phạm

Nhàn có thể vượt qua ải Yến Tiểu Ất và quay trở lại kinh đô... Cân nhắc cho

tương lai của Đông Di thành, Tứ Cố Kiếm không thể để Phạm Nhàn chết quá

sớm.

Trong những ngày cuối đời, các vị Đại tông sư cần phải suy nghĩ nhiều hơn,

xa hơn và sâu sắc hơn. Họ đã thất bại trong trận quyết định với Khánh Đế

nhưng vẫn đặt hy vọng vào tương lai. Và vào lúc này, dường như dù thế nào đi

nữa thì Phạm Nhàn cũng không phải là hy vọng của Đông Di thành.

Những sự kiện này sẽ diễn ra sau mười mấy ngày nữa. Hoàng đế Khánh

Quốc không phải là máy tính tinh vi, hắn chỉ có thể dự đoán khả năng tổng quát.

May mắn thay, tình hình phát triển không quá khác so với phân tích của hắn.

"Nếu bạn đọc được dòng này ngoài ba.ch ng.oc sa.ch có nghĩa là bạn đang

tiếp tay cho lũ ăn cắp"

Sau khi xử lý xong việc ở Đại Đông Sơn, hắn không dừng chân dưới núi mà

tiếp tục đi cả đêm về hướng tây bắc, trực tiếp đến Đạm Châu. Lúc rạng đông,

hắn vào thành và đến phủ Tổng đốc Hầu Vịnh Chí của khu vực Đông Sơn.

Ngày hôm đó, toàn bộ Đạm Châu bị phong tỏa. Châu quân theo bệ hạ tiến

vào khu vực Giang Bắc, phụng chỉ tiếp nhận trọng trách canh phòng của châu

quân địa phương, trấn giữ vị trí then chốt. Hơn mười vị đại thần cùng các cao

thủ thái giám trong cung kiểm soát toàn bộ phủ Tổng đốc.

Dân chúng Đạm Châu đứng đó trố mắt, sửng sốt không hiểu tại sao lại có

quá nhiều binh lính lạ mặt đổ về. Hơn nữa, ánh mắt những người lính này vô

cùng kỳ quái, giống như thú dữ, trên người vẫn còn mùi máu, rõ ràng là vừa từ

chiến trường quay về.

Những binh lính này tuần tra trên đường phố Đạm Châu, cảnh giác quan sát

xung quanh, khiến thành phố lớn nhất khu vực Đông Sơn chìm trong bầu không

khí căng thẳng. Áp lực khiến người dân không dám thì thầm trên đường nữa.

Ngoại trừ việc cần thiết, đa phần thời gian họ sợ hãi trốn trong nhà.

Trong phủ Tổng đốc khu vực Đông Sơn, Tổng đốc Hầu Vịnh Chí quỳ trước

mặt Hoàng đế. Tuy trong lòng không run sợ nhưng sắc mặt tái nhợt như kẻ sắp

chết. Sau khi dập đầu hai cái, hắn im lặng không nói gì. Bởi hắn biết chắc chắn

mình phải chết, chỉ không rõ là bị chém thành trăm mảnh hay ngũ mã phanh

thây. Kể từ khi tham gia kế hoạch của Trưởng công chúa, hắn đã biết hậu quả

thất bại là gì.

Tuy nhiên, hắn không ngờ Hoàng đế lại dễ dàng giải quyết tình hình Đại

Đông sơn như vậy. Trước khi mọi người kịp phản ứng, Hoàng đế đã như một

mũi tên sắc bén, nhanh chóng đâm xuyên vào phủ Tổng đốc, bất ngờ xuất hiện

trước mặt hắn.

Hoàng đế không nhìn hắn, trên mặt cũng không lộ vẻ thất vọng. Bởi bệ hạ

biết chắc chắn vị đại thần đang quỳ dưới chân mình sẽ trở thành Tổng đốc đầu

tiên của Khánh Quốc bị hành quyết trong vòng ba mươi năm qua. Bệ hạ chỉ

lạnh lùng tính toán xem có thể lưu lại đủ thời gian cho muội muội hay không.

Đạm Châu thành đã trở thành một tòa tử thành, không ai có thể rời khỏi.

Tuy Trưởng công chúa đã cài người ở Đông Sơn, nhưng ả hoàn toàn không hay

biết chuyện gì xảy ra trong phủ Tổng đốc. Bên ngoài thành, một số người để ý

thấy dấu hiệu bất thường trong tòa thành, bắt đầu truyền tin về kinh đô. Nhưng

chỉ mới đi được vài chục dặm, người truyền tin đã bị các mật thám Giám Sát

viện hóa trang thành đủ loại nhân vật giết chết.

Trần Bình Bình đã huy động đến bốn thành nhân lực Giám Sát viện ở ba

khu vực này, nên cũng khó trách khi lão phải đánh du kích với quân phòng vệ

xung quanh kinh đô. Có thể nói lão Viện trưởng đã cố gắng hết sức thực hiện ý

chỉ của Hoàng đế.

Cứ như vậy, yên lặng chờ đợi trong Đạm Châu thành. Sau khi ước tính thời

gian, chắc chắn tin tức về cái chết của Hoàng đế trên Đại Đông Sơn đã về tới

kinh đô, Phạm Nhàn cũng đã mang di chiếu đến. Khuôn mặt Hoàng đế trong

phủ Tổng đốc Đạm Châu giờ mới tươi tỉnh hơn một chút.

Vài ngày sau, triều đình gấp rút gửi mất báo tới phủ Tổng đốc các khu vực,

đặc biệt là mật báo tới Tổng đốc khu vực Đông Sơn, yêu cầu làm rõ sự thật Đại

Đông Sơn, mong có thể xác nhận.

Hoàng đế thong thả xác nhận tin tức về cái chết của mình qua thủ tục của

phủ Tổng đốc, sau đó chờ đợi đoàn tiếp linh cữu của triều đình.

Hôm sau, tin tức từ triều đình lại đến, Thái tử tuyên bố Phạm Nhàn hành

thích Hoàng đế. Các Đại Tổng đốc lần lượt đưa thư qua lại với triều đình. Ngoài

hai Tổng đốc Giang Bắc, Giang Nam hiểu rõ tình hình, các Tổng đốc còn lại chỉ

xuất phát từ lập trường một đại soái đại quan trung thành với Hoàng đế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play