๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"An Chi, ta muốn hỏi ngươi điều này." Trưởng công chúa đột ngột lên tiếng:

"Những năm trước, ta cũng từng có ý định hòa giải với ngươi, nhưng tại sao

ngươi vẫn giữ khoảng cách?"

Trước khi Phạm Nhàn trả lời, Lý Vân Duệ đã lên tiếng: "Đừng nói vì ta từng

muốn giết ngươi, hay vì có người thân của ngươi chết dưới tay ta... Cả hai ta

đều biết ngươi là người thế nào. Có thể ngươi quan tâm gia đình bè bạn, nhưng

không có nghĩa là ngươi là binh sĩ nhiệt huyết."

Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Lý do rất đơn giản, ngài không chịu

lui bước, còn bệ hạ... chắc chắn sẽ không muốn thấy ta và ngài thân thiết hơn."

Thực ra lúc này y không muốn nhắc lại chuyện cũ với Trưởng công chúa, nhưng

ả đang nắm giữ điểm yếu của y nên chỉ có thể ngồi đây chơi trò lá mặt lá trái.

Nhưng Trưởng công chúa không có vẻ gì là mờ mịt sau khi thất bại. Trái tim

Phạm Nhàn nhói lên, y nhìn sâu vào mắt Trưởng công chúa. Ả cúi đầu nói:

"Đừng hiểu lầm, ta không có ý định liên minh lại với ngươi. Cho dù hoàng

huynh còn sống hay đã chết, ta cũng không còn hứng thú gì với thế gian này

nữa."

Phạm Nhàn chợt nhận ra vẻ mặt ả rất u uất.

"Hoàng huynh quả thực là người lợi hại nhất thiên hạ." Lý Vân Duệ bất chợt

mỉm cười nói: "Ta đã phạm sai lầm lớn, nghĩ rằng hoàng huynh chỉ muốn lợi

dụng lễ tế trời ở Đại Đông sơn để dụ dỗ Lưu Vân thế thúc ra mặt ám sát, không

ngờ hoàng huynh lại có tham vọng lớn đến thế. Có vẻ như việc nhẫn nại suốt

mười mấy năm qua đã khiến hoàng huynh cảm thấy cô đơn khó chịu."

Phạm Nhàn mang đến tin xấu liên tiếp, với trí thông minh của Trưởng công

chúa, trong thời gian ngắn nhất ả đã đoán ra sự thật ở Đại Đông sơn, đoán ra âm

mưu của Hoàng đế, hiểu tại sao đã năm ngày trôi qua mà vẫn chẳng thấy tin tức

từ Đông Sơn tới.

"Đừng tưởng Đông Sơn bị phong tỏa là bằng chứng hoàng huynh vẫn còn

sống." Trưởng công chúa khép hờ hai mắt lại, lẩm bẩm: "Lão thọt kia cũng có

thể làm được điều đó. Chỉ e tình hình trên Đại Đông sơn không như ngươi

mong đợi."

_o O o_

"Nếu Diệp Trọng đã ra tay, chắc chắn Lưu Vân tông sư cũng sẽ hành động."

Phạm Nhàn cúi đầu nói.

Khuôn mặt Trưởng công chúa thoáng hiện vẻ hiểu thấu, lạnh lùng nói: "Cho

dù Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm tin Diệp Lưu Vân là người của ta, làm sao hai gã lão

già kia...lại dễ dàng tin tưởng người Khánh Quốc đến thế."

Đôi mắt Lý Vân Duệ híp lại nhưng không hề có vẻ lạnh lùng hay tàn nhẫn,

chỉ thờ ơ nói: "Có vẻ như ngươi và hoàng huynh đã hiểu nhầm một điều... Dù

sao ta cũng là người Khánh Quốc, cả đời phụng sự giúp hoàng huynh thống

nhất thiên hạ, sao lúc cuối cùng lại không tính đến nguy cơ sắp ập đến với

Khánh Quốc?"

"Ta chưa bao giờ xem thường hoàng huynh, tin rằng dù đến tận cùng, hoàng

huynh vẫn có diệu thủ lật ngược tình thế. Chỉ không ngờ bàn tay ấy lại là Lưu

Vân thế thúc."

"Nhưng... từ đầu ta chẳng hề nghĩ tới chuyện để Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm

sống sót trở về. Khi tứ đại tông sư hội tụ ở Đại Đông sơn, cho dù có Lưu Vân

thế thúc, cũng chỉ là hai chọi hai. Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm là nhân vật cỡ nào,

nếu hoàng huynh nghĩ có thể lợi dụng hạ sát hai vị Đại tông sư, thế thì có vẻ

quá đơn giản."

"Ta tin tưởng hoàng huynh, cho nên ta tin ngay cả khi huynh ấy qua đời,

cũng sẽ kéo theo hai vị Đại tông sư chôn cùng. Nếu không làm sao xứng đáng

với trí tuệ và sức mạnh của hoàng huynh?" Trưởng công chúa lạnh lùng nói:

"Lúc đó, Đại Khánh ta có Lưu Vân thế thúc, Bắc Tề Đông Di sẽ không còn ai

hậu thuẫn... Mà tình thế hiện tại có gì khác biệt? Lưu Vân thế thúc ra tay, Tứ

Đại tông sư đều bị tiêu diệt... cũng không khác gì suy nghĩ của ta."

"Loại quái vật Đại tông sư này, vốn không nên tồn tại trên đời."

"Nếu không nhờ Đại tông sư, với sức mạnh quân sự của Đại Khánh, chúng

ta đã thống nhất thiên hạ từ lâu rồi, đâu đến nỗi phải chờ đến bây giờ?"

"Cho dù tình hình trên Đại Đông sơn có thế nào, cũng có lợi cho Đại Khánh

của chúng ta."

"Khi tứ Đại tông sư tụ hội ở Đông Sơn rồi cùng bỏ mạng, thanh thế lớn như

vậy, ngươi cho rằng bệ hạ còn sống sót được sao?"

Không để Phạm Nhàn lên tiếng, Trưởng công chúa lạnh lùng nói từng câu,

khiến miệng y khô cứng, không biết phải đáp thế nào. Y chưa hề nghĩ rằng, từ

đầu Trưởng công chúa đã không hề muốn để Đại tông sư trên Đại Đông sơn

sống sót. Ả không phải thần tiên, không thể tính toán tỉ mỉ mọi chi tiết. Nhưng

bây giờ, tình thế dường như không mấy khác so với dự tính của ả.

Yếu tố thay đổi duy nhất xuất hiện ở kinh đô, đó là Phạm Nhàn sống sót rời

khỏi Đại Đông sơn, và nhát đao của Diệp Trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play