๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Cho nên ngài bắt Uyển Nhi và Đại Bảo, không chịu buông tha chút nào."

Phạm Nhàn cắt ngang lời nói của ả.

"Hai năm trước ta đã nói, tuy bề ngoài ngươi rất mạnh mẽ nhưng thực chất

rất yếu đuối." Lý Vân Duệ chậm rãi nói: "Ngươi quan tâm tới quá nhiều người

trên đời, toàn thân là điểm yếu. Ta chỉ cần bắt một người, ngươi sẽ không thể lật

mình... Nếu không, tại sao giờ phút này ngươi không ở lại kinh đô mà lén lén

lút lút đến đây?"

Phạm Nhàn cúi đầu, sau một hồi lặng lẽ mói nói: "Phải thừa nhận, ngài nhìn

người rất chính xác. Người thân ta quan tâm quá nhiều, khiến việc làm của ta

gặp nhiều bất tiện."

"Giả sử với Uyển Nhi. Ngài có thể dùng sinh mệnh của con gái ruột mình để

uy hiếp con rể, còn ta thì không thể. Trái lại, vì sinh mệnh của Uyển Nhi, ta sẵn

sàng hy sinh bản thân. Mười ngày qua ta đêm ngày dày vò, cuối cùng cũng phải

thừa nhận điểm này."

Nghe vậy, trong đôi mắt cúi xuống của Trưởng công chúa lóe lên tia sáng

mờ ảo.

Phạm Nhàn ngắm mặt hồ trơn bóng và những cánh hoa lênh đênh, bình thản

nói: "Nhưng... sẵn sàng hy sinh bản thân và bị đe dọa là hai khái niệm khác

nhau. Nếu Uyển Nhi cần đầu của ta để chữa bệnh, có lẽ ta cũng sẽ cắt. Nhưng

nếu cái chết của ta không có lợi cho an nguy của Uyển Nhi, tại sao ta phải làm

thế?"

Y quay sang nhìn ả và nói: "Hôm nay ta đến để ngài hiểu rằng đe dọa ta là

vô ích... Tất nhiên, chúng ta có thể bàn bạc xem việc này có thể kết thúc tốt đẹp

thế nào."

"Ta quan tâm tới nhiều người, toàn thân đều là điểm yếu." Trước khi ả phát

biểu, Phạm Nhàn ngăn trước mọi lối đi, "Nhưng chính vì nhiều điểm yếu nên

cũng không còn là điểm yếu. Ta không thể vì Uyển Nhi mà quay ngược mũi

thương, như vậy thì gia phụ, hai huynh đệ lão đại và lão tam sẽ ra sao? Tất cả

đều là người thân, không thể phân biệt nặng nhẹ, chắc chắn Uyển Nhi cũng

đồng tình với quan điểm này."

Trưởng công chúa không nhịn được mỉm cười lắc đầu. Lời nói Phạm Nhàn

đã chặn hết mọi hướng đe dọa của ả, mặc dù ả vẫn có thể thử, nhưng tâm trí ả

đã phiêu du nơi khác. Ả thở dài: "Hai huynh đệ lão đại và lão tam, cuối cùng

ngươi cũng chấp nhận bản thân. Nam nhân Lão Lý gia chúng ta vốn đê tiện và

xảo trá. Ngươi nói những điều đó, có ích gì cho việc này? Chẳng qua là buộc ta

phải ra tay, rồi ngươi tự an ủi mình là cái chết của Uyển Nhi và thằng ngốc kia

không dính dáng gì đến ngươi. Chỉ vì ngươi bất lực, vì tình cảm và đạo lý mà

đứng nhìn... Tàn nhẫn là ta, đau khổ ân hận rồi được vạn người được an ủi là

ngươi."

Ả nhìn Phạm Nhàn, mỉm cười: "Ngươi không thấy mình rất vô liêm sỉ sao?"

Ả dừng một lát rồi tự mỉa mai: "Điểm này giống hệt phụ hoàng của ngươi."

Phụ hoàng ở đây hiển nhiên là Hoàng đế.

Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Chỉ những kẻ âm mưu điều ác nhưng

cố tình che giấu mới thật sự vô liêm sỉ. Ta bị ngươi ép buộc, trong lòng ta không

hề muốn Uyển Nhi gặp chút tai họa nào."

Cuộc đàm phán rơi vào bế tắc. Phạm Nhàn hoàn toàn có thể giết Trưởng

công chúa, nhưng cho đến lúc này vẫn chẳng thấy bóng dáng Uyển Nhi và Đại

Bảo. Có lẽ họ đang bị giam giữ ở đâu đó dưới sự canh gác của cao thủ Tín

Dương. Nếu Phạm Nhàn ra tay, người chết đầu tiên chính là Uyển Nhi.

Bề ngoài Phạm Nhàn vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng y bắt đầu lo lắng.

Khi phải đối mặt với một người phụ nữ tuyệt vọng như thế nhưng bản thân

không thể đáp ứng bất cứ điều gì ả ta mong muốn, Phạm Nhàn nên làm gì tiếp

theo?

Biểu cảm Trưởng công chúa chuyển sang nghiêm nghị, hoàn toàn trái ngược

với khuôn mặt xinh đẹp và trang điểm thanh nhã của ả lúc này. Ả nhìn xuống

mặt hồ và nói: "Trước đây ta từng nói đàn ông họ Lý vô liêm sỉ. Thực ra không

sai. Lần trước hoàng huynh không giết ta ở Quảng Tín cung là để tạo cơ hội cho

ta. Một mặt để thuận theo tâm ý của hắn, một mặt để có thể giết ta một cách

danh chính ngôn thuận, khỏi lo lắng về cách thức sự việc được ghi chép trong

sử sách."

Ả nhìn Phạm Nhàn, bình thản nói: "Hoàng huynh chưa bao giờ thực sự yêu

thương muội muội là ta. Nếu hắn ta tự tin cho ta cơ hội này, ta nhất định phải

mang lại cho hắn một bất ngờ lớn."

Trong mắt Phạm Nhàn, chuyến đi tế trời của Hoàng đế ở Đại Đông sơn quả

thực rất liều lĩnh và hoàn toàn đánh giá thấp Trưởng công chúa. Có thể mời hai

vị Đại tông sư nước khác, điều binh khiển tướng bao vây kinh đô, sức thuyết

phục và khả năng tổ chức mạnh mẽ đến thế, một kế hoạch lớn như vậy, thật khó

tin chỉ do một người phụ nữ yếu đuối thực hiện.

Nhưng nhát đao của Diệp Trọng đã cho Phạm Nhàn thấy rõ: Trưởng công

chúa bày kế lớn nhưng Hoàng đế lại bày kế còn lớn hơn. Chỉ có huynh trưởng

của ả hoặc là vị lão thọt có vẻ kỳ quái trong vụ việc này mới có thể hủy diệt

hoàn toàn Trưởng công chúa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play