Hiện tại, điều bất lợi nhất đối với Phạm Nhàn là tin tức về thất bại của Yến

Tiểu Ất và việc y còn sống sót chắc chắn sẽ đến kinh đô trong vòng hai ngày

tới. Cho dù Thái hậu có tin tưởng Phạm Nhàn hay không, chỉ cần y còn sống,

chắc chắn bà ta sẽ muốn tóm lấy đứa cháu trai này. sau đó một mắt nhìn tương

lai Khánh Quốc, một tay quyết định sinh tử của Phạm Nhàn.

Uyển Nhi và Tư Tư đều đang ở trong cung, còn phụ thân y bị giam lỏng

trong phủ.

Phạm Nhàn nằm trên giường, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng đã

đưa ra quyết định, tối nay không trở về phủ đệ Phạm gia, mà sẽ trực tiếp tiến

cung. Tuy có thể không thuyết phục được Thái hậu, nhưng y tin mình vẫn có thể

giành được một lợi ích nào đó. Dù sao, trong hoàng cung y có nhiều người giúp

đỡ, và có rất nhiều người vì lợi ích của bản thân sẽ kiên quyết đứng về phía y.

Còn về phía phủ đệ Phạm gia, cấm quân do Đại hoàng tử thống lĩnh, chắc

chắn sẽ không có nhiều uy hiếp đối với phụ thân của y.

Sau khi suy nghĩ xong xuôi mọi thứ, một ngày ở kinh đô đã trôi qua, hoàng

hôn nhàn nhạt rót vào song cửa, khiến quán trọ phủ thêm sắc thái ấm áp. Phạm

Nhàn đột nhiên mở to mắt, ánh mắt đầy tự tin và quyết tâm – chỉ cần thanh

minh bản thân khỏi cáo buộc mưu phản, có sự hỗ trợ của Giám sát viện, có cấm

quân của Đại hoàng tử, ngoài cung có sức mạnh từ phủ Quốc công Phạm gia

của phụ thân, trong cung có sự giúp đỡ của Nghi Qusy tần, Ninh Tài nhân,còn

có tiểu thái giám Hồng Trúc luôn bên cạnh Thái hậu.

Chỉ cần quân đội của hai nhà Diệp, Tần không thể vào kinh đô, thế thì trong

toàn bộ kinh đô này, ai có thể cường đại hơn mình?

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

“Ý chỉ đã được đưa tới quân doanh Tây Chinh quân, năm ngàn binh sĩ đã rút

về phía Tây. Ước tính mười ngày nữa, họ sẽ bắt đầu tấn công.” Bên trong cung

điện, một vị lão tướng ngồi trên chiếc ghế êm ái, cung kính tâu với Thái hậu:

“Quốc chủ nước Nam Chiếu còn nhỏ tuổi, chắc chắn không thể gây rối quá lớn.

Về hướng Đông Bắc, Chinh Bắc quân mang đang có ưu thế chiến thắng, chắc

chắn Yến Đại đô đốc có thể kiềm chế Thượng Sam Hổ. Đại doanh tây Yến Kinh

tiếp giáp với Tống quốc, chỉ cần ba ngày là có thể xâm nhập, Đông Di thành

không dám manh động.”

Thái hậu nhẹ nhàng gật đầu. Tin tức về cái chết của Hoàng đế đã lan truyền

khắp kinh đô, tuy bị kiềm chế, song tin tức đó cuối cùng cũng sẽ truyền ra khắp

thiên hạ. Không biết bao nhiêu thế lực dưới vòm trời, sẽ lợi dụng thời điểm bầy

sư tử mất đi lãnh tụ, tranh thủ trước khi vua sư tử mới xuất hiện, tham lam kiếm

lợi. Vì thế, việc đầu tiên triều thần và dân chúng Khánh Quốc phải làm, là dùng

lực lượng quân đội cường đại để răn đe những kẻ có dã tâm.

“Chưa đủ.” Thái hậu lạnh lùng nhìn vị lão tướng, phán: “Truyền ý chỉ của ai

gia, yêu cầu Khu Mật viện soạn phương hướng tác chiến. Trong nửa tháng, ba

đạo quân phải tấn công ra ngoài, giới hạn trăm dặm đất đai. Chiếm nhiều hơn

thì chúng ta không cần, song nếu thiếu một tấc đất, bảo ba người Diệp Trọng,

Yến Tiểu Ất, Vương Chí Côn tự chặt đầu mình đi.”

"Thái hậu anh minh." Tần lão gia tử thở dài, vị này là trọng thần hàng đầu

trong quân đội, đương nhiên hiểu vì sao vào thời điểm này Khánh Quốc lại phải

điều động binh lực quy mô lớn đối đầu với bên ngoài, nhưng vẫn tỏ ra lo lắng

nói: "Nhưng nếu đột ngột triển phát binh, e rằng lương thảo sẽ không kịp cung

ứng."

"Đánh xong trở về, bên trong Bắc Tề Đông Di cũng đâu phải hoang mạc trơ

trụi gì, có gì mà không thể cướp được? Chẳng qua chỉ là tấn công trong nửa

tháng, không cần suy nghĩ nhiều." Thái hậu lạnh lùng nói: "Vào lúc này, triều

đình Khánh Quốc của chúng ta không thể hỗn loạn, vì vậy... nhất định phải giết

nhiều hơn, cướp nhiều hơn, khiến nơi khác đều rối loạn."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong Hàm Quang điện, sau một thời gian dài yên lặng, giọng nói của Thái

hậu lại vang lên: "Ngươi có ý kiến gì?"

Tần lão gia tử cúi đầu cung kính bẩm báo: "Lão thần không dám, chỉ có điều

tất cả phải làm theo lệ cũ, mong Thái hậu quyết định."

Thái hậu suy nghĩ một lát, sau đó chậm rãi gật đầu. Cái gọi là làm theo lệ đã

định, bệ hạ đã qua đời, vậy thì tất nhiên là Thái tử phải kế vị. Thái hậu nghĩ về

những cuộc trò chuyện với Thái tử trong hai ngày qua, cảm thấy ngày càng hài

lòng với đứa cháu này, thậm chí cảm thấy rõ ràng đứa bé này tỉnh táo hơn so

mẫu thân của mình nhiều.

Thái hậu là cô cô của Hoàng hậu, xét trên bất cứ góc độ nào, Thái tử kế vị

đều là lựa chọn đầu tiên của bà. Giờ đây khi đã được vị trọng thần trong quân

đội âm thầm tỏ thái độ, không còn lý do gì có thể thay đổi mọi chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play