Đó chính là sự thật mà họ không dám tin vào.

Phản ứng của dân chúng luôn khác biệt so với giới quyền quý. Họ nhìn nhận

sự việc một cách trực tiếp, đôi khi còn chính xác hơn. Họ chỉ biết bệ hạ của

Khánh Quốc là một vị Hoàng đế tốt, ít nhất, dưới góc độ cuộc sống của dân

chúng Khánh Quốc, Khánh Đế là một vị Hoàng đế tốt hiếm hoi.

Vì vậy bách tính bi thương, khổ sở gào khóc, không biết rốt cuộc tương lai

của đất nước sẽ trở nên như thế nào. Trong lòng họ cũng mang nhiều hoài nghi,

dù sao họ cũng không tin Tiểu Phạm đại nhân lại là... kẻ nghịch tặc xứng đáng

bị chém ngàn lần kia!

Lúc đầu, các quan lại cũng không tin, nhưng năm trăm Hắc Kỵ trực thuộc

Phạm Nhàn chưa từng có tin tức đưa về, chiếc thuyền quan đậu ở tại Đạm Châu

đã biến mất không dấu vết, “nhân chứng sống sót” từ Đại Đông Sơn chỉ trích

trực tiếp Phạm Nhàn, biết bao chứng cứ bắt đầu tập trung về Hoàng cung. Mặc

dù chưa đủ để xác minh điều gì, nhưng đã có thể thuyết phục một số người

muốn được thuyết phục.

Phạm phủ đã bị khống chế.

Phủ Quốc công cũng đã bị kiểm soát.

Có lẽ ngay lập tức, gió tanh mưa máu sẽ đổ về.

Nghe nói trong cung đang chuẩn bị để Thái tử kế vị.

Thái tử sắp bị phế sẽ kế vị... Lịch sử và hiện thực thường vốn là hoang

đường như thế.

Chính lúc này, một thương nhân bán dầu đậu nành, đội nón lá, mang theo

văn thư của Cung Phường ti, vượt qua biết bao khó khăn tiến vào cửa đông

thành đang từ trạng thái hoàn toàn bị đóng kín chuyển sang nửa đóng, tiến về

phía một ngã rẽ của nam thành, vào một quán trọ.

Xuyên qua cửa sổ quán trọ, mơ hồ có thể nhìn thấy hai khu nhà phía trước

bị trọng binh bao vây. Thương nhân kia gỡ mũ trùm xuống, nhìn phủ đệ xa xa,

che ngực ho khan hai tiếng, trong mắt lóe lên một chút cảm xúc phức tạp.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sau mấy trận mưa thu, ngoài cửa sổ tràn ngập ý thu, các phủ đệ của giới

quyền quý trong kinh đô mang đầy hơi ẩm.

Phạm Nhàn nắm tay đặt lên môi, ho khan hai tiếng, thu hồi ánh mắt nhìn ra

ngoài cửa sổ, thở hổn hển mấy tiếng, sau đó chậm rãi ngồi lên giường.

Quán trọ này có thể nhìn thấy phong cảnh mỹ lệ của phía nam thành, đương

nhiên rất cao cấp. Tấm đệm của chiếc giường này không dày, nhưng cảm giác

rất tốt, y vô thức vuốt nhẹ bàn tay trên lớp vải bọc, trong lòng thầ thở dài. Trải

qua trận vây giết ở Đại Đông sơn, vừa chạy về phía bắc vừa bị Yến Tiểu Ất truy

sát, vô số lần thoát chết trong gang tấc, giờ phút này lại nhìn kinh đô quen

thuộc, không khỏi sinh ra một chút cảm giác như cách mấy đời.

Sau khi giết chết Yến Tiểu Ất, bản thân y cũng bị trọng thương, đã dưỡng

thương trên bãi cỏ trọn vẹn hai ngày mới tích tụ đủ lực lượng và tinh thần, bước

đi trên con đường nhỏ bí ẩn bao quanh bởi dãy núi.

Trải qua những khó khăn không thể tả hết, Phạm Nhàn đi qua con đường mà

Ngũ Trúc chỉ dẫn, tiến vào Tống quốc được Đông Di thành che chở. Ở tiểu

quốc chư hầu này, vết thương chưa lành, y càng không dám hành động một cách

thiếu suy nghĩ, chỉ dám nhờ tiểu nhị vào trong tiệm lấy chút thuốc.

Bản thân y là học sinh của Phí Giới, trình độ y thuật dù không phải là nhất

lưu trên thế gian này, nhưng đã bỏ rất nhiều công sức vào mảng trị vết thương

từ vũ khí sắc và giải độc, chọn thuốc đúng bệnh. Thêm vào đó, chân khí bá đạo

trong cơ thể hắn làm nền tảng, dòng khí tự nhiên của Thiên Nhất đạo tự lưu

thông chữa trị, dần dần thương thế đã cải thiện.

Nhưng mũi tên của Yến Tiểu Ất quá mạnh, mặc dù không bắn trúng tim y,

nhưng cũng làm chấn thương tâm mạch của y. Do vết thương chưa hết, tâm

mạch bị hao tổn, nên không thể kiềm chế được tiếng ho khan.

Phạm Nhàn hiểu rất rõ tình trạng của thân thể mình, cùng lắm chỉ có sáu

phần thực lực lúc ở trạng thái đỉnh phong.

Rời khỏi Tống quốc, lướt qua phía nam Yến Kinh, mặc dù sau đó thuê một

chiếc xe ngựa để nhập cảnh, nhưng cuối cùng vẫn phải đi một vòng lớn. Khi

Phạm Nhàn giả thành thương nhân buôn đầu đậu đến kinh đô, đã chậm hơn rất

nhiều ngày so với người báo tin, hơn nữa ngàn dặm bôn ba đường đi gian khổ,

vết thương đang dần dần lành lại cũng bắt đầu kéo dài.

.o O o .

Trên đường đi, Phạm Nhàn đã rất cẩn thận không liên lạc với thuộc hạ trong

Giám Sát viện, thế nhưng hai năm rải bạc trong Bão Nguyệt lâu cuối cùng cũng

được hồi báo. Sau khi tiến vào lãnh thổ Khánh Quốc, một số phản ứng ban đầu

tại kinh đô cũng đã được hỗ trợ thông tin.

Lí do mà y không hề liên lạc với thuộc hạ trong Giám Sát viện là bởi đáy

lòng Phạm Nhàn vẫn mang một chút lo lắng. Nếu như quý nhân trong kinh đô

thực sự đặt đổ vấy tội lỗi kia lên đầu mình, thì cho dù mình là Đề ti của Giám

Sát viện, ai dám cống hiến cho một tên nghịch tặc dám hành thích quân vương

kia chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play