๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chẳng trách gì Hoàng đế và Hoàng hậu đều sủng ái hắn, một tên nô tài khéo

léo và tận tâm như thế thật hiếm thấy.

Hồng Trúc mỉm cười, nghĩ bụng cách này do Tiểu Phạm đại nhân dạy. Chắc

bây giờ Tiểu Phạm đại nhân đang ở Đại Đông sơn, không biết lễ tế trời của

Hoàng đế tiến triển như thế nào.

Hoàng đế Khánh Quốc rời kinh đô tế trời, không theo tục lệ cũ mà mời Thái

Hậu buông rèm nhiếp chính, trong đó có hàm ý chính trị rất rõ ràng. Mọi người

trong cung cẩn thận chờ đợi ngày Hoàng đế trở lại, trong lòng bất an, tin đồn

bay khắp nơi. Khi Thái Hậu nhiếp chính, Đông Cung đã sớm mất quyền lực, cả

hậu cung không một ai dám lên tiếng, không khí trong cung yên ắng nhưng khó

tránh lo âu, hỗn loạn.

Trong cảnh hỗn loạn đó, Hồng Trúc là một trường hợp đặc biệt. Ban đầu hắn

vẫn muốn ở lại Đông Cung phục vụ Hoàng hậu và Thái Tử, nhưng không hiểu

vì sao, Thái Hậu đã điều hắn sang Hàm Quang điện. Nửa năm trước, Đông

Cung bị cháy, mọi người trong cung đều biết tất cả thái giám và cung nữ ở

Đông Cung và Quảng Tín cung đều chết một cách bất thường. Mặc dù không ai

dám bàn tán việc này, song đối với người sống sót duy nhất là Hồng Trúc, mọi

người vừa sợ hãi vừa xa lánh.

Tất cả đều đã chết, chỉ một mình Tiểu Hồng công công còn sống sót, chuyện

này vốn đã kinh khủng.

Hồng Trúc đứng dậy, lòng hơi buồn bã. Đúng, hắn chỉ là tên nô lệ, nhưng lại

là tên nô lệ có tình có nghĩa. Vì thế, lúc này trong cung hắn cảm thấy bất an,

nhìn cảnh hoang tàn của Đông Cung, lòng thầm đau xót.

Hắn bước vào Hàm Quang điện, đi đi lại lại, tuy còn trẻ tuổi nhưng đã có

chút khí thế của người già sắp chết như Hồng lão thái giám.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Dưới cái nắng oi bức các binh sĩ tại mười ba cổng thành đang cố gắng tập

trung, kiểm tra kỹ lưỡng giấy tờ của những người muốn vào thành. Quân đội

bảo vệ kinh đô tại đại doanh Nguyên Đài cũng tăng cường cảnh giác. Hàng

ngàn binh sĩ cấm quân bảo vệ hoàng cung đứng trên tường thành cao cao, dõi

ánh mắt nghi ngờ xuống mọi thứ dưới chân.

Toàn bộ lực lượng phòng vệ kinh đô nằm trong tay ba bộ phận quân đội này.

Trong bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ hiện tại, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng

có thể dẫn đến hỗn loạn.

Ba phe đều không dám chủ quan, dưới sự lãnh đạo của Đại hoàng tử, mạnh

mẽ kiềm chế những suy nghĩ và hành động lệch lạc của mọi người.

Dân chúng kinh đô lại không cảm thấy căng thẳng như quan lại và binh lính.

Thời tiết nóng bức như thế này, người dân giàu có Khánh Quốc không muốn

chịu cái nóng trong nhà, thích trốn trong các quán trà mát mẻ, thưởng thức trà

lạnh giá cả hợp lý, dùng quạt lớn do Nội Khố sản xuất, bàn tán những chuyện

gần đây trong triều đình và tin tức lá cải của hàng xóm.

Đối với dân chúng kinh đô, hoàng cung và hàng xóm không có nhiều khác

biệt.

Tiếng ve râm ran ngoài cây bên quán trà, một vài con thậm chí đậu lên bảng

hiệu màu xanh của quán, làm lem chữ "Trà" thành chữ "Đồ". Những tiếng ve đủ

để che lấp tiếng bàn tán trong quán.

Điều mọi người bàn tán chính là chuyến đi tế trời của bệ hạ. Tin đồn đã lan

truyền từ nhiều tháng nay, ai ai cũng biết bệ hạ quyết tâm phế bỏ Thái tử.

Nhưng hai năm qua Thái tử luôn tỏ ra nhân từ và ổn định, khác hẳn ngày trước,

nên nhiều quan lại và dân chúng đều thắc mắc không hiểu vì sao bệ hạ lại muốn

phế truất Thái tử.

Ít ai dám hỏi trực tiếp, nhưng vẫn có người thích bàn tán sau lưng. Nói

chung, dân thành đều tỏ ra đồng cảm và an ủi đối với Thái tử Đông Cung. Có lẽ

mọi người đều có tâm lý cảm thông với kẻ yếu, hoặc vì là dân thường chỉ mong

thiên hạ thái bình, không muốn chuyện phế truất gây ra nhiều sóng gió.

Đương nhiên, lúc này dân thường kinh đô và cả quan văn trong triều đều

không ngờ, cơn bão tố cuối hè đầu thu năm thứ bảy Khánh Lịch đã ập đến một

cách bất ngờ như sấm sét, cuốn phăng tất cả mọi người và vùng đất kinh đô.

....

Đột nhiên, một cơn gió lớn không báo trước nổi lên từ các con phố rộng lớn

của kinh đô, thổi qua kẽ các ngôi nhà san sát. Gió đến quá đột ngột, thổi bay

chiếc nón của những người bán hàng trên phố để , lộ ra đôi mắt mệt mỏi, làm

lăn tung quả rụng khắp đường và cả những con ve trên biển hiệu màu xanh

ngoài hiên quán trà, cuối cùng không bám nổi nữa rơi xuống đất, tạo thành một

tiếng động nhẹ.

Chữ "Đồ" lại trở thành chữ "Trà".

Những thực khách trong quán tò mò nhìn ra ngoài, tự hỏi không biết sau ba

tháng nắng nóng, có phải cuối cùng sắp có một trận mưa thu đúng lúc hay

chăng.

Kế tiếp, họ thấy bầu trời xanh biếc bỗng bị những đám mây đen từ hướng

đông nam kéo đến, bao phủ toàn bộ bầu trời kinh đô, giống như một cái nắp lớn

được đậy lên, không khí se lạnh bao trùm cả đô thành lẫn người dân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play