“Xiên gà xiên nhúng, một đồng một xiên…”

Trên con phố hoang tàn, đổ nát, một giọng nói ma mị cứ văng vẳng khắp nơi.

Xen kẽ vào đó là tiếng gào rít lạnh người của lũ tang thi.

Ngày tận thế đã đến được một năm. Trên đường phố không còn bóng dáng người sống, chỉ toàn lũ tang thi thân đầy máu me, mặt mũi dữ tợn đang lang thang.

Một thời đô thị phồn hoa, giờ đây trống rỗng như một thành phố ma.

Một cô gái mặc chiếc váy Lolita, tay cầm chiếc dù ren trắng đang thong dong bước đi trên đường.

Cứ như một nàng tiên lạc vào thế giới dơ bẩn, hoàn toàn lạc lõng giữa những cái xác không hồn xung quanh.

Trên tay cô ôm một con búp bê Tây Dương cũng mặc váy Lolita, chính từ trong con búp bê đó phát ra tiếng rao hàng ma mị.

"Cô ta lại đến rồi.”

“Cô ta đang tìm ai ư? Cả tháng rồi vẫn thế.”

Trong một tầng hầm tối tăm, hai người đàn ông gầy gò, lếch thếch đang đứng trên ghế, ghé sát vào ô cửa sổ duy nhất để nhìn ra ngoài.

Cửa sổ này nằm ngang với mặt đất, dùng để thông gió, giúp họ có thể quan sát tình hình trên đường phố.

Nhìn cô gái tựa tiên nữ bên ngoài, họ khe khẽ trao đổi.

"Cô ta đến rồi, trốn nhanh!”

Hai người đàn ông gầy guộc ngừng trò chuyện, nhanh chóng chui vào góc tối như chuột cống, trốn sâu xuống tầng hầm.

Đôi giày da Anh quốc màu đen, mũi tròn lướt qua trước ô cửa sổ.

Hai người vừa định thở phào thì giây sau, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trước cửa sổ.

Đôi mắt màu đỏ máu nổi bật đến lạ thường.

Đúng vậy, cô gái này là một tang thi. Chính vì thế, suốt một tháng qua, cô có thể đi lại bình yên trên con phố đầy rẫy tang thi.

“Hai người ở đây làm gì?” Một giọng nói trong trẻo, dễ nghe vang lên.

Hai người đàn ông gầy gò co rúm người lại trong góc, nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh chảy dài trên thái dương.

“Tôi chán quá! Ra đây chơi với tôi được không?”

Ra… ra chơi sao?

Chơi cái gì chứ!

Hai người đàn ông gầy run bần bật, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Tiểu Tửu Tửu, đừng đùa nữa. Cô không thấy hai con mồi nhỏ này sắp bị cô dọa chết rồi à?" Giọng của Hệ thống A Bảo vang lên trong đầu Điềm Tửu.

"Sao lại sợ tôi? Chẳng lẽ tôi không dễ thương sao?" Điềm Tửu đã cố tình ăn mặc thật vô hại thế này cơ mà.

“Cô bây giờ là tang thi đấy, quên rồi à?”

"À." Điềm Tửu thất vọng thở dài.

Cô liếc nhìn hai người đàn ông đang run rẩy trong tầng hầm. Vốn dĩ cô còn định dụ họ ra ngoài để giết mình, ai ngờ họ lại nhát gan đến thế!

A Bảo nói không sai, chỉ là hai con mồi nhỏ mà thôi.

Điềm Tửu cảm thấy chán nản.

Nhìn khắp con đường, ngoài những tang thi đầy máu me và thối rữa, chẳng còn gì khác.

Cô lại thở dài một hơi thật mạnh.

"Ở đây chán quá, vẫn là phi thuyền Ngân Hà của tôi chơi vui hơn."

“Chơi á? Tiểu Tửu Tửu, cô đến đây là để làm nhiệm vụ, nhiệm vụ đấy.” 

Hệ thống nhấn mạnh từ “nhiệm vụ” hai lần.

"Biết rồi, tôi không quên đâu."

Điềm Tửu xoay chiếc dù ren trắng trên đầu, sải bước đôi chân thon dài ra khỏi tà váy, lang thang vô định trên phố.

“Xiên gà xiên nhúng, một đồng một xiên gà xiên nhúng…” Tiếng ma mị từ con búp bê Tây Dương lại vang lên, quẩn quanh khắp đường.

"…"

Trán A Bảo xuất hiện vài vạch đen. Nó đang trú ngụ trong con búp bê này, điều đó làm nó cảm thấy mình thật kém sang.

"Tiểu Tửu Tửu, thương lượng chút nhé, đừng phát ra âm thanh khó nghe vậy được không?"

“Không phát thì làm sao tôi thu hút con mồi? Cả tháng rồi mà tên phản diện vẫn chưa xuất hiện.”

Suốt một tháng qua, ngoại trừ tang thi thì vẫn chỉ là tang thi. Điềm Tửu đã chán ngán cái thế giới này lắm rồi.

Chỉ cần có người giết cô, nhiệm vụ thất bại, cô sẽ có thể trở về.

Nếu không phải tình hình không cho phép, cô đã sớm lấy dây thừng tự siết cổ mình cho chết.

“Cầu xin có ai đó đến đi!”

Điềm Tửu là con gái của một “đại gia” trong cục Bug Xuyên Không. Người khác dựa vào năng lực, còn cô thì dựa vào “cửa sau”.

Mỗi ngày cô chỉ biết lười biếng, mở phi thuyền đi ngắm dải ngân hà.

Nhưng một nhiệm vụ đã phá tan cuộc sống an nhàn đó.

Sông dài Vũ Trụ có vô số tiểu thế giới. Một vài trong số chúng sẽ xuất hiện lỗi hệ thống, chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, dẫn đến nguy cơ sụp đổ.

Lúc này, cục hệ thống sẽ cử người đến để sửa lỗi, đưa thế giới trở lại đúng quỹ đạo, duy trì sự cân bằng của Sông dài Vũ Trụ.

Thế giới tận thế hiện tại mà Điềm Tửu đang ở đã xuất hiện một lỗi hệ thống. Vốn dĩ, tên phản diện phải bị tang thi cắn, nhiễm vi rút rồi biến thành Tang Thi Vương.

Kết cục là nam nữ chính sẽ liên thủ tiêu diệt Tang Thi Vương, thống trị tận thế và trở thành huyền thoại.

Nhưng một lỗi hệ thống đã xảy ra. Tên phản diện đã giết chết con tang thi định cắn anh. Vì vậy, anh không trở thành tang thi, cũng không thể trở thành Tang Thi Vương.

Điều này dẫn đến việc anh từng bước chiếm lấy cơ duyên của nam chính, cuối cùng thậm chí giết chết nam chính và cưỡng ép nữ chính, khiến thế giới gần như sụp đổ.

Vì vậy, cục hệ thống nhận được nhiệm vụ và lập tức phái người đến sửa lỗi.

Nhưng do môi trường tận thế quá khắc nghiệt, sống sót gian khổ, không ai muốn nhận nhiệm vụ này.

Là một “xuyên nhị đại” gia nhập cục hệ thống, Điềm Tửu chưa từng làm nhiệm vụ. Mọi người bắt đầu bàn tán. Thế là, bố mẹ cô, vốn là cấp cao, đã quyết định “đá” cô xuống để dẹp tan dư luận.

Và thế là… Điềm Tửu trở thành một con tang thi.

Nhiệm vụ của cô là cắn tên phản diện một cái, biến anh thành tang thi, để mọi thứ trở lại quỹ đạo.

Thật chết tiệt!

Điềm Tửu nhìn môi trường khắc nghiệt và cuộc sống gian khổ này, không kìm được mà chửi thầm.

“Tiểu Tửu Tửu, cô thông minh và đáng yêu, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

"Nhưng vấn đề là, phản diện ở đâu?"

Điềm Tửu xoay chiếc dù ren trên đầu. Giữa trưa, mặt trời gay gắt.

Theo lẽ thường, phản diện sẽ xuất hiện trên con phố này và bị tang thi cắn.

Nhưng đã qua một tháng mà bóng ma cũng không thấy.

“Tiểu Tửu Tửu, phản diện có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, không thể lơ là. Hay là chúng ta đổi lại trang phục tang thi đi. Như thế này quá nổi bật.”

 Hệ thống A Bảo khuyên nhủ.

"Không!" Điềm Tửu kiên quyết từ chối.

Đùa gì vậy! Biến thành tang thi đã là giới hạn cuối cùng của cô rồi. Bảo cô giống những con tang thi khác, toàn thân thối rữa, bốc mùi hôi thối, có đánh chết cô cũng không chịu.

Hơn nữa, cô vốn chẳng muốn làm nhiệm vụ gì cả. Càng nổi bật càng tốt, tốt nhất là có ai đó đến và giải quyết cô luôn đi.

Hệ thống A Bảo vì muốn hoàn thành nhiệm vụ, vẫn cố gắng thuyết phục nàng công chúa này:

“Tiểu Tửu Tửu, chúng ta nhịn một chút. Đến khi tên phản diện ra, chúng ta hòa vào đàn tang thi, lén lút cắn anh ta một cái là có thể hoàn thành nhiệm vụ ngay. Nghe nói nhiệm vụ lần này có tận một triệu điểm đấy.”

Phải biết, nhiệm vụ bình thường có khoảng 100.000 điểm đã là cực đỉnh rồi.

Vì không ai nhận nhiệm vụ này, giá tiền đã tăng vọt lên đến một triệu điểm.

"Tiểu Tửu Tửu, vì một triệu điểm, cô chịu thiệt thòi một chút nhé."

Điềm Tửu che chiếc dù ren trắng, vẻ mặt thiếu đi sự hứng thú. Hiển nhiên, một triệu điểm cũng chẳng thể dụ dỗ cô.

Giờ cô chỉ muốn chết thôi!

Đúng lúc này, từ xa bỗng nhiên truyền đến tiếng đánh nhau: “Ầm... Ầm...”

Mắt Điềm Tửu bỗng sáng bừng. Đến rồi, cô ngửi thấy mùi "chết liền" quen thuộc rồi.

"Tiểu Tửu Tửu, phản diện xuất hiện rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play