Tất cả biểu hiện vừa rồi của cô ta đều chứng minh những gì mình nói đều là dối trá. Tôi bất ngờ chất vấn chính là để cô ta lúng túng tự làm lộ sơ hở. Cái kẹp tóc bị cô ta giành đi, với tính cách của cô ta, chắc chắn sẽ không trả lại cho Vệ Tĩnh. Rõ ràng có điều gì đó xảy ra mà tôi không biết. Khi tôi vừa hỏi câu đó, cô ta không kịp phản ứng, lại còn thừa nhận có kẻ trộm cắp. Như vậy hoàn toàn mâu thuẫn với lời Vệ Tĩnh vừa nói.
Vệ Tĩnh tuy rằng đơn thuần, nhưng không ngốc, cô ấy vội vàng mở miệng giải vây cho Vệ Viên, "Em! Em đi ra ngoài, em làm mất, là em làm mất. ”
Nghe Vệ Tĩnh nhận lỗi, Vệ Viên liền được đà lên mặt, quay sang tấn công tôi: "Tôi đã nói là không liên quan đến tôi, chị còn không tin, giờ Tiểu Tĩnh cũng thừa nhận rồi, chị cố ý muốn hãm hại tôi đúng không? Thôi, tôi không thèm cãi nhau với chị, mệt chết đi được, tôi đi ngủ đây!" Nói xong, cô ta vung tay quay vào phòng. Dù cố giữ bình tĩnh, nhưng rõ ràng cô ta đang hoảng sợ, muốn trốn tránh.
Đám người trưởng thôn cũng đều nhìn ra sự bất thường, cũng không ngăn Vệ Viên, mà là nhìn chằm chằm Vệ Tĩnh lớn tiếng trách cứ: "Vệ Tĩnh, rốt cuộc là thế nào? ”
Bị trưởng thôn nghiêm khắc hỏi, Vệ Tĩnh sợ tới mức sắp khóc: "Cháu không biết, tối hôm qua cháu làm mất, đồ vật quý giá như vậy…cháu... cháu sợ chị dâu tức giận, liền không dám nói... Bất quá cháu chưa từng đi qua Miếu Thanh Nương Nương, không biết sao nó lại rơi ở đó. ”
Với sự hiểu biết của tôi về Vệ Viên, cô ta không có khả năng trả lại cái kẹp tóc cho Vệ Tĩnh. Lời giải thích này rõ ràng là dối trá. Khi tôi tiếp tục truy hỏi, Vệ Tĩnh bắt đầu rơi nước mắt, ô ô khóc thút thít, khiến tôi không thể đành lòng tra khảo thêm. Dù biết chuyện này không đơn giản, nhưng cô bé đã khẳng định như vậy, tôi cũng không thể hỏi thêm.
Hiện tại tôi có thể khẳng định chính là, kẹp tóc là bị mất ở trên tay Vệ Viên, rốt cuộc là có người lấy cắp, hay là cô ta ra ngoài không cẩn thận làm mất, hoặc là còn có điều gì chưa thể rõ. Bất quá, ở vùng nông thôn này, loại chuyện trộm cắp không phải là hiếm, cũng không phải là không có khả năng, hết thảy đều cần phải điều tra kỹ lưỡng.
Mẹ chồng vốn đã trách cứ Vệ Tĩnh lúc đầu tự tiện chủ trương, lúc này thấy cô bé vẫn cứ khóc, bà lập tức tìm được cơ hội mắng mỏ, dùng ngón tay chỉ vào đầu cô bé mắng: "Mất rồi? Bị mất ở đâu? Có khi nào bị người ta lấy lại không? Đồ vật quý giá như vậy mà vừa gặp đã đưa cho mày, mày là cái gì của nó? Đã vậy còn là lần đầu tiên hai đứa gặp mặt, lấy đâu ra tình cảm? Đầu mày bị kẹp vào cửa hả, hai ba câu ngon ngọt dỗ dành làm mày xoay quanh ngay, có khi bán mày mà mày còn giúp người ta đếm tiền, ăn bao nhiêu cơm gạo mà đầu óc không dài ra vậy?”
Giọng điệu của bà ta vô cùng cay nghiệt, xen lẫn oán niệm hận sắt không thành thép, từng câu từng chữ là mắng Vệ Tĩnh, nhưng hiển nhiên là muốn đem chậu nước bẩn này hắt lên người tôi. Nghe được lời này lửa giận trong lòng tôi sục sôi, nhưng trước mặt nhiều người lớn như vậy, tôi không thể phản ứng quá khích được.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT