Tập đoàn Hoàn Vũ, văn phòng chủ tịch.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng, áo sơ mi – vest chỉnh tề, khí chất lạnh lùng, cấm dục. Anh ngồi ngay ngắn trên ghế làm việc, ánh mắt cúi xuống nhìn người phụ nữ đang quỳ trước chân mình.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy trong ánh mắt kia ẩn chứa một cơn cuồng vọng săn mồi, tựa như một mãnh thú ưu nhã nhưng đầy nguy hiểm.
Bị ánh mắt ấy khóa chặt, Thịnh Vũ Duyệt bỗng thấy toàn thân không chỗ nào có thể trốn.
Nhưng vốn dĩ tính cách bướng bỉnh, chưa bao giờ chịu thua, khiến cô càng không muốn cúi đầu.
Bàn tay cô chậm rãi đặt lên đùi người đàn ông, khẽ vuốt ve. Cơ bắp rắn chắc dưới lớp vải khiến cô không kiềm được dùng lực, bóp nhẹ một cái.
Ừm, thật sự rất rắn chắc.
Đôi mắt thâm sâu khó lường của Phó Vân Đình khóa chặt lấy cô.
“Thư ký Thịnh, nếu đổi lại là người phụ nữ khác, em tin mình bây giờ đã thành ‘nữ hiệp một tay’ rồi không?”
Bên ngoài, tin đồn về Phó Vân Đình lan truyền đã lâu: một chủ tịch cấm dục hàng đầu, thậm chí có lời đồn anh không hề thích phụ nữ.
Bao kẻ mơ mộng dựa vào sắc đẹp mà tiếp cận anh, cuối cùng đều bị anh lạnh lùng bẻ gãy tay không chút nương tình. Lâu dần, chẳng còn ai dám tới gần.
Mà Thịnh Vũ Duyệt lại là người phụ nữ hiếm hoi mấy năm nay dám “đùa giỡn trên đầu hổ”.
Cũng khó trách cô liều lĩnh như vậy — đơn giản vì cô chưa hề biết người đàn ông này nguy hiểm đến mức nào.
Lạ lùng thay, bàn tay với bộ móng nude hồng nhạt của cô đã sắp chạm tới tận gốc đùi anh, mà vẫn chưa bị hất văng.
“Phó tổng, anh sẽ không làm vậy đâu.”
Thật ra chính Phó Vân Đình cũng bất ngờ.
Nhiều năm nay, chỉ cần phụ nữ chạm vào mình, anh sẽ lập tức sinh ra cảm giác ghê tởm, rồi không kìm được mà mạnh mẽ hất họ ra. Lực đạo ấy đủ để làm gãy tay một người.
Vì thế, khi Thịnh Vũ Duyệt mượn cớ nhặt bút, quỳ xuống bên chân anh, còn to gan đặt tay lên đùi, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần đẩy cô ra.
Không ngờ, trái tim và cả nơi sâu kín nhất trong cơ thể lại đồng loạt run rẩy — như thể có chiếc lông vũ mềm mại đang liên tục khiêu khích nơi nhạy cảm của anh.
Ngứa ngáy, khó nhịn.
Khiến anh bất giác muốn thử xem, rốt cuộc mình có thể chịu đựng sự trêu chọc từ người thư ký này đến mức nào.
Bàn tay cô theo giọng điệu tự tin, quyến rũ, lại chậm rãi bò lên cao hơn.
“Cạch.”
Cô mở khóa kim loại trên thắt lưng anh. Động tác cố ý chậm rãi, như đang từng bước dẫn dụ anh sa vào cạm bẫy.
Phó Vân Đình nắm lấy tay cô khi cô chuẩn bị kéo khóa quần, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
“Thư ký Thịnh, mong em gánh nổi hậu quả.”
Nói rồi, anh mạnh mẽ đè cô lên bàn làm việc.
Chiếc váy công sở ôm sát bị đẩy lên tới eo.
Khi nhìn thấy nơi bí mật kia chỉ vương vất một đường ren đen mảnh mai, khóe môi anh hiếm hoi khẽ nhếch lên.
“Xem ra, thư ký Thịnh đã chuẩn bị kỹ càng.”
Thịnh Vũ Duyệt chẳng hề xấu hổ, ngược lại còn táo bạo vòng tay qua cổ anh, kéo anh áp sát mình.
“Vậy, Phó tổng đã cắn câu chưa?”
Câu trả lời của người đàn ông hòa cùng sự xâm nhập thô bạo, không chút thương hoa tiếc ngọc.
“Ừ.”
Không biết là đáp lại câu hỏi của cô, hay chỉ là tiếng thở dài bật ra từ tận sâu nơi ngực.
Thịnh Vũ Duyệt vốn cho rằng mình đã xem không ít phim ảnh và tiểu thuyết kiểu này, tưởng chừng dạn dày kinh nghiệm, chẳng khác gì từng “chinh chiến” nhiều lần.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, lần đầu tiên thật sự lại đau đến mức vượt xa sức tưởng tượng.