Tại một gara lớn, có một đám thanh niên xăm chổ kín mít đang ngồi trước một bàn tròn tụ tập uống rượu với nhau, có tầm đâu 6 thanh niên ngồi vắt vẻo ở đó nhưng chỉ có một thanh niên có vẻ ngoài đẹp trai là không mặc bộ đồ sửa xe. Lục Tử Hoành đang ngồi dốc chai rượu vào ổ bụng chưa bao giờ có một bữa tử tế của mình.
“Đại ca, trong 6 người chúng ta…có mỗi anh là có công việc ổn định. Thế này đi, hay anh kiếm cho bọn tôi một công việc có lương cao cao chút… bọn tôi thế này anh không thương cảm sao?”
“Thôi đi, Minh Viễn mày đòi hỏi hơi nhiều đấy?” Một thanh niên khác lên lên tiếng quở trách ra vẻ đạo lý và biết điều nhưng người được nhắc đến từ này giờ không hề lên tiếng lại bất chợt cười khẩy một cái rồi nói: “Babe, em đây là đang giả nhân, giả nghĩa gì đây hả?”
“Ý anh Tử Hoành là sao ạ? Em không hiểu lắm.” Cậu thanh niên nói giọng mềm mại lẽo đẽo đến bên cạnh Lục Tử Hoành nỗ lực xoa dịu tâm trạng của anh, anh không tránh đi mà cầm lấy đôi bàn tay thon dài của người kia đưa lên tầm mắt rồi bất chợt lấy chai rượu rỗng đập mạnh lên tay cậu thanh niên kia.
Choang!!
“Áaaaa.” Cậu thanh niên kêu lên một tiếng run rẩy quỳ xuống nhìn chất lỏng màu đỏ đang từ từ chảy ra từ tay mình nhưng người kia vẫn chưa buông cậu ta ra mà còn ghì lấy vết thương trên bàn tay cậu ta khiến cậu ta đau xót nhưng không dãy ra nổi khỏi sức mạnh kinh người.
“Mẹ thằng chó, mày vừa làm gì? HẢ?” Minh Viễn nhìn thấy cậu thanh niên đang bị những mảnh vỡ thủy tinh tâm vào mu bàn tay gào lên nhưng đã bị ba người còn lại ghìm vào trong cái cột sắt cạnh đó, cho dù có muốn dãy dụa cũng không làm gì được.
“Đúng là cái đôi mèo mả gà đồng, tụi mày lên giường sau lưng tao không biết bao nhiêu lần nhỉ? Nó làm có sướng bằng tao làm với mày không, Lâm An?” Giọng Lục Tử Hoành vẫn cứ đều đều vang lên không cảm xúc nhưng lại có một sức mạnh khiến cho đầu óc của Minh Viễn xây xẩm, lưng Lâm An bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
“Em… Tử Hoành… em không cố ý đâu…em…e… cái đó là tai nạn thôi anh.” Mặc dù đang bị trói bằng còng tay bằng xương bằng thịt nhưng Lâm An vẫn cố gắng biện minh cho việc mình làm.
“Câm cái mồm dơ bẩn của của mày vào đi Lâm An? Tao sắp vào viện vì ô nhiễm không khí rồi đấy. Còn chưa kể, mày còn lấy tiền của tao cho cái thằng quan tài thối này đi đánh bạc."
“Mày thì tốt đẹp cái chó gì? Cho anh em tao cái công việc chó rách này mà đòi bọn tao phải nghe lời mày á?” Đôi mắt quan tài thối đỏ ngầu, giận dữ gào ầm lên thiếu điều muốn nhào lên cấu xé người trước mắt.
"Chúng mày đúng là những con bạc đáng yêu nhỉ? Đừng để tao gặp lại cái bản mặt của hai đứa mày, nếu không, gặp ở đâu, tao đánh ở đó.” Lục Tử Hoành nói xong câu đó thì ba người kia cũng biết điều mà trói hai người kia lại vào cái cột sắt rồi rời khỏi gara mặc đôi mèo mả gà đồng đang tức điên ở trong kia.
“Anh Lục, tay anh đang chảy máu kìa. Đến bệnh viện đi.” Thanh niên tóc vàng vẫn đang khoác trên mình bộ đồ sửa xe của ô tô vừa đi vừa lo lắng.
“Về đi, mọi thứ tôi lo được. Thu Từ, cậu cũng đang có một suất học đại học đấy. Nghe lời tôi về học hành chăm chỉ, tiền học trả sau, không tính lãi lỗ gì đâu, lo luôn cho hai thằng nhóc này nữa. Tôi muốn bọn họ có một cái nghề để sau này không bị khinh rẻ nữa.”
“Vâng.” Thu Từ nhìn đàn anh hơn mình hai tuổi mà trong lòng xót xa nhưng cũng không thể làm gì hơn, cậu kéo hai đứa em của mình rồi đi về nhà.
Chẳng mấy chốc, mưa đã xối xả ào ào xuống làm đầu óc Lục Tử Hoành đau điếng, loạng choạng bước đi, anh muốn tìm một hiệu thuốc nhưng trên phố lúc này đã không còn cái nào còn mở cửa, phải thôi, cũng đã 12h đêm rồi mà. Bất chợt anh để ý thấy một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đỗ bên vệ đường, một bóng người đang lao xuống khỏi xe đỡ lấy anh. Người đàn ông mặc vest đen, hình như vừa tan làm về, khác hẳn bộ dạng nhếch nhác của anh hiện tại. Người đàn ông cất giọng trầm ấm nhẹ nói: “ Mưa to quá, lên xe trước đã.”
Không khí trên xe yên lặng, ngột ngạt khó tả, Lục Tử Hoành yên lặng người kia cũng không nói một câu, anh cũng không thắc mắt hắn đưa mình đi đâu, anh đã quá mệt mỏi để quan tâm rồi, tống tiền các thứ đều không có khả năng.
Điểm đến của họ là một biệt thự gần ngoại ô thành phố, người đàn ông dắt anh vào một căn phòng ngủ lớn, rồi ra hiệu cho Tử Hoành ngồi xuống từ đầu đến chí cuối chỉ chuyên tâm gắp những mảnh thủy tinh còn xót trên tay của anh ra ngoài còn lại không nói một lời. Lục Tử Hoành chống cằm nhìn người đàn ông đang quỳ xuống chuyên tâm xử lý vết thương cho mình bỗng bật cười.
“Này, anh không định giải thích gì sao? Anh là ai?”
“Tôi chỉ muốn giúp em thôi.” Người đàn ông trả lời với giọng đều đều nhưng ai mà biết trái tim hắn đang đập loạn nhịp vì xót xa chứ? Hắn vốn định đến gara nhìn người kia một chút rồi về, ai ngờ giữa đường lại gặp anh đang loạng choạng dưới trời mưa, liền không thể nhắm mắt làm ngơ mà xuống xe đi về phía anh. Xong xuôi hắn mở của tủ lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn cho anh từ lâu rồi nói: “Em đi tắm đi, cẩn thận bị ốm.”
Lục Tử Hoành nhìn người trước mắt rồi bất chợt tiến đến lấy trong túi áo vest trước ngực của hắn lôi ra một tờ danh thiếp bên trên viết chữ : “Giang Thẩm Hàn- Chủ Tịch Hội Đông Quản Trị Novatrax Dynamics Inc”
“Hỏi tên anh chắc gì anh đã cho, tôi cướp luôn tên cho đỡ phải hỏi. Cảm ơn, Giang tiên sinh” Nói xong thì anh cầm lấy bộ quần áo trên tay hắn rồi đi vào phòng, để lại một tên ngốc đang cười tủm tỉm một mình.
Mưa lạnh thấm trên cơ thể quá lâu làm Lục Tử Hoành có hơi khó chịu cộng thêm cái tay đang đau điếng, mạch máu nóng hổi như muốn tràn khỏi miếng băng tay. Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi gọi: “Giang tiên sinh” “Ừ.” có tiếng vọng từ bên ngoài truyền vào. “Có muốn giúp tôi kì lưng chút không? Tay đau quá, không với được.”