Dù Hà Cảnh Văn tự thấy da mặt mình dày lắm rồi, nhưng khi đối diện với câu hỏi thẳng thừng của Mộc Thần, anh vẫn không khỏi cảm thấy xấu hổ.
" Ông chủ Mộc đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý gì đâu." Hà Cảnh Văn vội vàng giải thích, rồi nói tiếp: " Thực ra từ lần đầu tiên được ăn bữa sáng do các anh làm, tôi đã rất kinh ngạc và vô cùng yêu thích nó, thậm chí ước gì mỗi ngày đều được ăn. Nhưng tiếc là nhà tôi ở huyện Hà Nguyên, không thể đến thôn Đào Hoa mỗi ngày, không thể như dân làng Đào Hoa ngày ngày được thưởng thức những bữa sáng ngon lành như vậy."
Mộc Thần ngồi đó, không chút biểu cảm, nghe Hà Cảnh Văn dài dòng tán dương và bày tỏ sự tiếc nuối vì không được ăn sáng, gân xanh trên trán giật giật, dường như sắp đến giới hạn chịu đựng.
Lúc này, Mộc Ngôn mang hai ly nước từ bếp ra, vẻ lạnh lùng trên mặt Mộc Thần ngay lập tức tan biến. Hắn nhanh chóng đứng dậy, đón lấy ly nước từ tay Mộc Ngôn và cẩn thận trải đệm êm cho cậu ngồi.
Hà Cảnh Văn há hốc mồm nhìn cảnh Mộc Thần thể hiện sự dịu dàng với Mộc Ngôn, rồi so sánh với việc mình suýt bị đông thành cục băng vừa nãy, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác "người so với người, tức chết người." Hóa ra ông chủ Mộc cũng có thể dịu dàng như vậy.
Lúc này, Hà Cảnh Văn vẫn chưa biết rằng sự xuất hiện của Mộc Ngôn thực sự đã "cứu" mạng anh, nếu không, với tình hình khi nãy, rất có thể giây tiếp theo Hà Cảnh Văn sẽ bị Mộc Thần không chút do dự ném ra ngoài và bị đưa vào danh sách "từ chối giao dịch".
" Rốt cuộc anh có mục đích gì thì nói thẳng ra." Mộc Thần cuối cùng đã mất kiên nhẫn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT