Mộc Ngôn bất đắc dĩ cười với bóng dáng Tưởng Tuyết Tịch.
“Mộc Mộc, buổi trưa ăn gì?” Tưởng Thần Hi hỏi bằng một giọng nói đầy ân cần.
Nếu giờ phút này những người dưới trướng Tưởng Thần Hi mà nghe thấy, khẳng định sẽ kinh ngạc rớt cằm. Thiếu tướng của họ thế mà cũng sẽ trò chuyện những chuyện tầm thường như vậy với người khác, quả thực quá không thể tưởng tượng.
“Em còn chưa ăn đâu. Tiểu Tuyết đi nhà bếp bảo họ làm rồi. A Thần, anh ăn cơm chưa? Chỗ của mọi người ăn gì vậy?” Mộc Ngôn cười hỏi Tưởng Thần Hi.
“Ăn rồi, dinh dưỡng.” Tưởng Thần Hi cũng cười trả lời, trong mắt tràn đầy nhu tình.
“Chỉ có dinh dưỡng thôi sao? Vậy lần sau em làm rồi đưa qua cho anh được không?” Mộc Ngôn có chút đau lòng.
Kể từ khi hắn cứu Mộc Thần, hai người cơ hồ chưa từng ăn bột dinh dưỡng hay chất dinh dưỡng đơn thuần. Vẫn luôn ăn đồ ăn. Hiện tại nghe thấy A Thần chỉ có dinh dưỡng để ăn, tức thì đau lòng vô cùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT