Dương Minh Hiên cũng không để chuyện doanh số dung dịch dinh dưỡng giảm xuống trong lòng, hoặc có thể nói, hắn cũng không để chuyện Tưởng gia phát triển Thành phố Ẩm thực vào mắt.
Trong mắt hắn, dung dịch dinh dưỡng đã là nền tảng sinh tồn của mọi người suốt mấy ngàn năm qua, không dễ dàng như vậy mà bị đánh bại và thay thế được.
Hiện tại là bởi vì ẩm thực vừa mới xuất hiện, cho nên mọi người đối với nó sinh ra sự tò mò cũng không có gì đáng trách, nhưng theo thời gian trôi đi, mọi người khẳng định sẽ phát hiện ra những điểm tệ hại của ẩm thực.
Những thứ kia căn bản không thể cung cấp đầy đủ dinh dưỡng mà cơ thể con người yêu cầu, hơn nữa giá cả rất cao, người bình thường căn bản không mua nổi, cuối cùng chẳng phải chỉ có thể mua dung dịch dinh dưỡng rẻ hơn sao?
Đối với con người mà nói, no bụng là được, theo đuổi cái gì thú vui ăn uống chứ.
Trong mắt Dương Minh Hiên, Tưởng Nguyên Hi và họ căn bản là vì không thể chiếm được một chỗ đứng trên thị trường dung dịch dinh dưỡng, cho nên mới đi đường tắt, nhưng mà những điều này tất cả đều là làm việc vô ích, không đáng để sợ hãi.
“Hừ, ta muốn xem, chờ Thành phố Ẩm thực đóng cửa, các ngươi sẽ có vẻ mặt đau khổ như thế nào.” Khóe miệng Dương Minh Hiên nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy ác ý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play