Trời còn chưa sáng, Tưởng Thần Hi và Mộc Ngôn đã bị Trịnh Tuyết Nhan gọi dậy. Hai người được đưa đến hai nơi riêng biệt để chuẩn bị cho hôn lễ. Mặc dù vẫn ở trong khuôn viên Tưởng gia, nhưng vì biệt thự quá lớn, họ không thể gặp mặt nhau cho đến trước khi hôn lễ bắt đầu.
"Ngôn Ngôn, tuy hôm nay không có nghi thức đón dâu, nhưng nếu đã tổ chức hôn lễ cho hai con, mẹ phải làm cho thật long trọng và trang trọng. Vì thế, trước lúc này, hai con tạm thời không thể gặp nhau." Trịnh Tuyết Nhan lo lắng Mộc Ngôn hiểu lầm, nên đã giải thích cặn kẽ cho anh.
Thật ra, việc này còn có một ý nghĩa khác, đó là để Tưởng Thần Hi từ bên kia đến đón dâu Mộc Ngôn, cũng xem như là một nghi thức đón dâu đơn giản. Chẳng qua, đoạn này sẽ không được phát sóng trực tiếp ra bên ngoài.
"Con đã hiểu rồi, mẹ." Mộc Ngôn cười trả lời, nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng. Cho dù đã kết hôn một lần, anh vẫn có cảm giác bồn chồn như thể đây là lần đầu tiên.
Trịnh Tuyết Nhan bế Cầu Cầu, đi theo Mộc Ngôn suốt chặng đường, giúp anh xoa dịu sự hồi hộp. Cầu Cầu dường như cũng cảm nhận được tâm trạng căng thẳng của cha, hiếm khi không đòi bế, ngoan ngoãn để bà nội ôm, đi theo sau lưng cha bận rộn.
Hôn lễ do Tưởng gia tổ chức nên tất cả mọi thứ đều là tốt nhất. Đội ngũ trang điểm cho Mộc Ngôn là đội ngũ nổi tiếng nhất toàn Liên bang. Những người này chưa bao giờ nhận bất cứ hôn lễ nào, dù là gia đình hào môn cũng khó mời được họ. Nhưng Tưởng gia lại có thể mời họ đến tận nhà, chỉ vì Mộc Ngôn.
"Tam tẩu, nhìn sang đây, cười một cái nào." Tưởng Tuyết Tịch mở thiết bị đầu cuối, chụp ảnh Mộc Ngôn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play