Kể từ khi trở về Đào Hoa thôn, Mộc Ngôn gần như không có lúc nào nhàn rỗi.
Buổi sáng phải nấu ăn ở tiệm ăn vặt, buổi chiều đôi khi phải vào rừng tìm nguyên liệu, thời gian còn lại, dân làng vẫn thường xuyên đến hỏi han về chuyện đồng áng, trồng trọt.
Ngay cả muốn ở bên A Thần cho thật tốt, thời gian cũng không đủ dùng.
Nếu không phải hai người là phu phu, có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ, nói không chừng thời gian họ gặp mặt còn không nhiều bằng thời gian gặp dân làng.
Về chuyện này, Tưởng Thần Hi đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng, rốt cuộc không thể nhẫn nổi nữa, đóng sập cổng lớn Mộc gia, sai Triệu Tử Kỳ và mọi người canh gác, mặc cho ai gõ cửa, kiên quyết không mở.
Dân làng đến vài lần, phát hiện những người canh gác vẻ mặt hung thần ác sát, lại còn không thấy được Mộc Ngôn, cũng liền sợ hãi không dám tùy tiện đến nữa. Mộc gia lúc này mới an tĩnh hơn rất nhiều.
“Mộc Mộc, mấy ngày nay em bận quá.” Tưởng Thần Hi giả vờ vô tình nói, nhưng nếu nghe kỹ lại có thể nghe ra trong giọng nói của anh bao hàm một tia tủi thân mơ hồ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT