"Mộc Mộc, sau này anh tuyệt đối sẽ không quên nữa, đừng khóc nữa có được không?" Tưởng Thần Hi trong trí nhớ, vẫn là lần đầu tiên dỗ người như vậy. Hắn dỗ rất vụng về.
Hắn lại một lần nữa hối hận. Tại sao trước kia mình không dỗ người nhiều hơn chứ? Như vậy thì có thể dỗ Mộc Mộc tốt hơn, nhanh hơn, và không để Mộc Mộc khóc.
Chỉ sợ qua một khoảng thời gian nữa, Tưởng Thần Hi liền sẽ phát hiện, những chuyện mà trước kia hắn khinh thường làm, hiện tại hắn lại làm tất cả.
"Ngao ô ngao ô" Phụ thân, người làm sao lại khiến cha khóc rồi.
Tiểu hổ dùng sức chui vào giữa vòng ôm của Mộc Ngôn và Tưởng Thần Hi, cố gắng muốn đẩy Tưởng Thần Hi ra.
Sau đó, nó bò lên người Mộc Ngôn, hai cái chân trước nhỏ xíu đứng thẳng lên, đặt lên vai y. Cái đầu nhỏ dùng sức cọ vào gương mặt Mộc Ngôn, vươn cái lưỡi hồng hào non nớt, liếm từng chút, từng chút một.
"Ngao ô ngao ô" Có Cầu Cầu ở đây rồi, cha đừng khóc đừng khóc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play