Mọi người vẫn biết chút ít về việc trồng rau, dù sao những thứ mà Mộc Ngôn trồng trên mảnh đất cạnh rừng rậm họ cũng đã từng thấy, biết đó đều là nguyên liệu để làm đồ ăn vặt, hơn nữa đều không độc, có thể ăn được.
Nếu họ cũng học được cách trồng những thứ đó, có nghĩa là họ cũng có được nguyên liệu để làm ra món ngon. Cho dù không nắm vững phương pháp, nhưng có nguyên liệu rồi, còn sợ không làm ra được món ăn sao?
Tức thì, hầu như mỗi một người dân ở thôn Đào Hoa đều nóng lòng muốn học tập, đối với Mộc Ngôn và Mộc Thần cũng càng thêm cảm kích.
Trưởng thôn biết được chuyện này, liền xây một cái sân khấu ở quảng trường trong thôn, để Mộc Ngôn lên đó giảng bài cho mọi người. Đồng thời, ông cũng khoanh một mảnh đất trống đẹp, coi như ruộng thử nghiệm.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Mộc Ngôn lại căng thẳng. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên y hướng dẫn mọi người, nhưng mỗi lần nhìn thấy phía dưới đông nghịt người, y vẫn không nhịn được mà căng thẳng.
"Đừng căng thẳng, có tôi bên cạnh." Mộc Thần cầm bàn tay nhỏ của Mộc Ngôn, khích lệ nói.
Mộc Ngôn hít sâu mấy lần, cố gắng ép sự căng thẳng vào trong lòng, sau đó cùng Mộc Thần đi lên sân khấu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT