Sau màn giới thiệu qua loa của hai bên gia đình, Lục Tề Khang cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng lại lạnh lùng:
“Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”
Thanh Thanh Mạn đồng ý ngay lập tức. Cô đứng dậy, bước theo anh ra một góc vườn vắng vẻ. Gió lạnh ùa đến, làm tà váy bay phấp phới.
Lục Tề Khang lên tiếng trước, đi thẳng vào vấn đề:
“Tôi không muốn kết hôn.”
Thanh Thanh Mạn không chút bất ngờ, cô cũng đáp lại một cách thẳng thừng:
“Tôi cũng vậy.”
Anh hơi nhếch mép, nụ cười ẩn chứa sự mỉa mai: “Vậy cô có ý tưởng gì không?”
Thanh Thanh Mạn mỉm cười đầy bí ẩn. Ánh mắt cô lóe lên sự sắc sảo, hoàn toàn khác với vẻ ngoài thùy mị ban nãy.
“Một thỏa thuận hợp tác, anh thấy sao?”
Lục Tề Khang ngạc nhiên nhìn cô. Anh không nghĩ cô gái trước mặt lại có suy nghĩ táo bạo đến vậy.
“Nói rõ hơn đi.”
“Kết hôn giả,” Thanh Thanh Mạn nói, “trong vòng một năm. Anh vẫn có thể sống cuộc sống của một ngôi sao nổi tiếng. Còn tôi, tôi có thể thoát khỏi sự sắp đặt của gia đình. Một năm sau, chúng ta sẽ ly hôn trong hòa bình. Anh nghĩ sao, Lục tổng?”
Lục Tề Khang im lặng một lúc. Ánh mắt anh xoáy sâu vào cô, như muốn nhìn thấu tâm can. Sau vài giây suy nghĩ, anh đưa tay về phía cô, nở một nụ cười mà Thanh Thanh Mạn cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
“Hợp tác vui vvẻ"