Đêm vẫn kéo dài, nhưng với Đỗ Ly, thời gian như dừng lại. Cô và Hoàng Kiến Thần đứng giữa con hẻm tối sau khi thoát khỏi tòa nhà Hoàng Thanh. Khói, lửa, và tiếng còi cảnh sát vang vọng phía xa khiến tim cô đập mạnh hơn bao giờ hết.
“Chúng ta không còn đường lùi,” anh nói, giọng lạnh lùng nhưng đầy quyền lực. Ánh mắt như dao xuyên thấu từng nỗi sợ trong cô. “Ai biết được ai đang theo dõi chúng ta ngoài kia.”
Đỗ Ly không hề sợ hãi, thậm chí còn hít một hơi sâu, tự nhủ: “Đây mới là lúc tôi sống thật với chính mình.” Cô rút USB ra, ánh sáng từ màn hình điện thoại lấp lánh trên tay cô: “Anh thật sự… liên quan đến thế giới ngầm, đúng không?”
Hoàng Kiến Thần cười khẽ, nụ cười vừa lạnh vừa nguy hiểm:
“Em đã quá tò mò. Nhưng từ giờ, em sẽ không còn đường quay lại cuộc sống bình thường nữa.”
Một tiếng động từ phía sau khiến cả hai giật mình. Bóng người xuất hiện từ góc hẻm – những kẻ lạ mặt với vũ khí hiện đại, ánh mắt sắc lạnh như muốn xé xác họ.
Chưa kịp phản ứng, Hoàng Kiến Thần đã lao lên, hạ gục một tên chỉ bằng một cú đánh dứt khoát. Đỗ Ly sử dụng kỹ năng hack trên điện thoại, vô hiệu hóa hệ thống báo động của bọn chúng. Hai người phối hợp nhịp nhàng, cảm giác căng thẳng đến nghẹt thở, vừa sinh tử vừa… kích thích đến khó tin.
Sau khi hạ hết kẻ tấn công, Hoàng Kiến Thần kéo Đỗ Ly vào một căn phòng bí mật trong tòa nhà bỏ hoang cạnh đó. Căn phòng tối om, chỉ còn ánh sáng le lói từ chiếc đèn pin cũ.
Anh nhìn cô, giọng nghiêm trọng:
“Tối nay em sẽ học cách sinh tồn trong thế giới của tôi. Nếu không… em sẽ chết.”
Đỗ Ly đáp trả bằng nụ cười tự tin:
“Vậy anh nên cẩn thận, vì tôi không dễ dàng bỏ cuộc đâu.”
Một cơn rung chấn khác vang lên từ phía đường phố – xe cảnh sát, tiếng nổ súng, và bóng dáng một chiếc xe tải tiến gần. Hoàng Kiến Thần và Đỗ Ly nhận ra: kẻ thù của họ không chỉ là tập đoàn hay mafia trong nước, mà còn có cả những kẻ quốc tế sẵn sàng hạ bệ họ.
Trong căn phòng tối, giữa lửa, khói và mùi thuốc lá nồng nặc, ánh mắt họ chạm nhau. Sợ hãi và kích thích hòa lẫn, vừa hợp tác vừa căng thẳng, vừa đối đầu với kẻ thù vừa đối mặt với cảm xúc không thể giấu.
Hoàng Kiến Thần bước gần, bàn tay áp vào tường bên cạnh cô, giọng khẽ trầm:
“Em có biết lý do tôi chưa giết em không?”
Đỗ Ly nhíu mày, thở dốc:
“Tại sao?”
Anh nghiêng người, ánh mắt sâu hun hút:
“Vì em… là người duy nhất khiến tôi thấy… sống lại.”
Ngoài cửa, bão tố quyền lực, âm mưu, và cả những kẻ săn lùng đang rình rập. Trong căn phòng nhỏ, hai người vừa đối mặt với nguy hiểm sinh tử, vừa chơi trò chơi cảm xúc đầy cám dỗ. Mỗi bước đi, mỗi hơi thở đều như nhịp tim họ đang cùng rung lên một cơn sóng hỗn loạn – sinh tử, quyền lực, và… tình yêu.
Khi bình minh ló rạng, họ biết một điều: đêm nay chỉ là khởi đầu. Cuộc chơi quyền lực và sinh tử vừa mới bắt đầu, và không ai có thể thoát khỏi vòng xoáy này mà không bị thay đổi mãi mãi.