"Người bị bệnh thì phải được chăm sóc," Chử Yến dạy anh. "Đó là luật bất thành văn rồi."
Hệ thống lén lút đi theo sau, cố gắng bảo vệ Tống Nhữ Từ: "..."
Luật bất thành văn gì chứ.
Hành động cao thượng sao?
Tống Nhữ Từ có lẽ đã hiểu đây là một câu đùa. Đôi mắt nhạt màu cong lên, lộ ra ánh sáng dịu dàng. Tống Nhữ Từ rất hợp tác, tuân theo “luật”, ngoan ngoãn há miệng ăn mì. Anh biết cách đùa giỡn, chỉ là trước đây không có ai chơi với anh như vậy.
Mục Hạc sẽ dùng ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm anh. Đó là một ánh mắt cực kỳ bén nhọn, khó có thể tưởng tượng. Mục Hạc rạch nát cánh tay mình, nhìn chằm chằm anh, khóe miệng tươi cười vặn vẹo, lạnh lùng, bàn tay đầy máu nắm chặt lấy anh, máu chảy xuống tay anh. "Anh hài lòng chưa? Thấy chưa? Tất cả là vì anh, vì anh không kịp thời nghe điện thoại của tôi." Mục Hạc nhìn chằm chằm anh, lặp lại bên tai anh: "Tống Nhữ Từ, anh quá ích kỷ. Anh có tư cách gì mà đi ra ngoài chơi? Chơi vui lắm đúng không? Anh chỉ lo cho bản thân, không kịp thời cứu tôi. Tất cả là vì anh mà tôi mới ra nông nỗi này..."
Âm thanh u ám đó lại vô cớ hiện lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT