Chử Yến đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc màu sợi đay nhạt.
Chử Yến nói: “Sao lại đau lòng như vậy.”
Chử Yến không hiểu luận văn quan trọng đến mức nào, nhưng cũng không chế giễu Tống Nhữ Từ. Hắn chỉ lấy ra một chiếc khăn tay, cúi người lau đi những giọt nước mắt lăn xuống cho anh. Hắn nhận ra chiếc khăn tay rất nhanh đã ướt sũng, vì vậy hắn đi nhúng nước ấm, vắt khô.
“Khóc cái gì.” Chử Yến nhẹ nhàng lau khuôn mặt trắng bóc đầy nước mắt. “Vẽ rất đẹp mà.”
Chử Yến lại yêu cầu khách sạn mang thêm nhiều giấy viết thư lên, để Tống Nhữ Từ có thể tùy tiện vẽ lên đó.
Chử Yến yêu cầu khách sạn nấu canh giải rượu, mang thuốc giảm đau đầu lên. Hắn đưa Tống Nhữ Từ lên giường ngủ một lát, dạy Tống Nhữ Từ cách thư giãn, chơi một vài trò chơi không cần dùng nhiều não.
Chử Yến lấy ra hộp đạn, tháo viên đạn ra xếp thành một cái tháp. Hắn dạy Tống Nhữ Từ cùng hắn luân phiên lấy đi một viên đạn, xem cái tháp khi nào sẽ sụp đổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT